Truyện Sex Loạn Luân - Bên Kia Cánh Cửa Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 26654
Chia sẻ:
“We are still opened doors”
Cánh cửa tụi mình vẫn còn mở. Thanh Vân cười theo khi nghe Hạ Hồng cười khúc khích bảo nàng:
“Chị Hai của tui ơi…chị thì chỉ giỏi lý luận… để em cắn …em nút cái núm vú của chị Hai rồi coi chị có còn lý luận này nọ nữa hôn?”
Nàng rúc rích cười rồi rúm người nhìn theo đôi môi hồng xinh của Hạ Hồng đang chụm lại nút nhè nhẹ trên cái núm vú nâu hồng, nhọn căng của mình…Những cảm giác tê tê trên núm vú rồi cộng thêm những vuốt ve êm êm trên cánh *** nóng ưốt làm Thanh Vân rùng mình…ngón tay Hạ Hồng xoay xoay se se trên cái hột le..lòn lách vào sâu bên trong…
Nàng vùng lên đè nghiến *** Hạ Hồng xuống giường…nàng nút cái hột le mọng màng của người bạn gái…nàng liếm trên làn da non dịu êm như cánh hồng nhung trong khi tay tách hai cánh *** cho *** mở ra…*** đàn bà nóng bỏng ướt nhẹp …Nàng quấn lấy người Hạ Hồng…cạ sát cái hột le nóng ướt trên làn da đùi mượt mà của Hạ Hồng…Nàng thấy Hạ Hồng cũng ôm quặp lấy nàng….
Cả hai cọ quấn nhau xoắn xit nhau cho đến khi tê sướng bùng vỡ…
Hai người bạn gái ôm nhau ngủ vùi….
Thanh Vân duỗi người lười lĩnh trên chiếc giường rộng êm ái của khách sạn. Nàng hơi nhỏm người nhìn cái màn hình laptop. Nước Phap.. zoom down…không ảnh từ vệ tinh …Google Earth. Thời bưỗi của khoa học kỹ thuật và Internet làm mọi thứ tin tức cần thiết về đời sống, du lịch khắp nơi trên thế giới nằm gọn trong cái laptop.
Nàng bấm mở cái trang Web nội bộ của công ty, cắm vào cái chià USB có đựng mật mã mở khóa, nguyên cái hồ sơ công tác cho ngày mai hiện ra trên màn hình:
“EUROSOFT MERGING – PROJECT SUMMARY”
Thanh Vân lướt nhanh trên cái thời khoá biểu, chương trình nghị sự, và những việc cần làm.
Công ty EuroSoft mà công ty nàng mua và sát nhập cổ phần là một công ty chuyên về nhu liệu diếu hành những trang Web trên mạng. Họ nhỏ hơn công ty của nàng nhưng đã thành công trong việc tung ra thị trường một cái nhu liệu mới đáp ừng được những yêu cầu cấp bách về tốc độ. Trong thịtrường chạy đua với thì giờ của xã hội tư bản, một tích tắc để tìm vào một trang Web và mang lên màn hình là yếu tố quan trọng vô cùng .Làm như bây giờ bảo người ta “wait a moment” hay “chờ một tí” là cả một vấn đề phí phạm ghê ghớm lắm.
“Thì giờ là tiền bạc”, Thanh Vân thầm nghĩ và mĩm cười một mình. Lướt lại trên trang có những tấm hình của những nhân vật quan trọng của công ty EuroSoft, nàng cố gắng ghi nhờ trước một lần nữa những cái tên của những ông bà “Tây” lạ hoắc.
Được một lúc thì nàng rời trang Web “công tác”. Thanh Vân bấm nhanh tìm cái địa chỉ và số điện thoại..
“Đây rồi…Pierre Nguyễn”
Pierre hay chú Bình là người chú có quan hệ bà con xa lắc xa lơ gì đó với mẹ nàng. Nàng nhớ lần đầu tiên nàng đến Paris là vào thời trung học, trong kỳ nghỉ hè cùng với mẹ nàng. Chú Bình đẹp trai, “gallant”…đó là tất cả những gì nàng còn nhớ trong chuyến du lịch vui vẻ đó…Vây mà bây giờ củng đã hơn mười năm.
Thanh Vân vói tay lấy cái điện thoại ở đầu giường.
Bên kia đướng dây một giọng đàn ông trầm ấm:
”A lô”
Thanh Vân mĩm cười :
“Monsier Pierre Nguyen?”
“Oui”
Thanh Vân cười khúc khích:
“Oui oui’ cái gì …chú Bình đó hả…còn nhớ ai đây hôn?
Tiếng đàn ông bên kía ngập ngừng, có vẻ lúng túng:
”Xin lỗi …cô là…”
Thanh Vân lại cười to hơn :
“Cô.. cô cái gì…cháu là Thanh Vân mới từ Mỹ qua đây…chú quên cháu rồi hà ?
Tiếng Bình vỡ ra trong giọng cười:
“Trời đất ui…cứ tưởng cô nào…Vân hả? mẹ cháu có qua hông?
Thanh Vân ghẹo:
“Chớ chú tưởng cô nào…bộ chú có nhiều cô lắm hả…coi chừng dzợ chú xé xác.. ăn thịt chú bây giờ..
à.. cháu đi công tác một minh..”
Tiếng Bình cười to hơn bên kía đầu dây:
“Chú chưa có dzợ…khỏi có lo ai xé xác…”
Thanh Vân tiếp tục ghẹo:
“À hả..chú hông chịu lấy dzợ…ở dzậy để có nhiều cô theo đuổi …cho dzui phải hôn?”
Bình cười vui:
“ Hông phải..hông ai thèm lấy chú hết…Thanh Vân đang ở đâu…chú tới đón người đẹp đi dạo một vòng phố Paris rồi đi ăn được hông?”
Thanh Vân cười:
“OK …cháu đang ở Hotel Le Marquis…”
Tiếng Bình vui vẻ:
“Chú biết rồi…chờ chú khoảng nửa tiếng sau …chú sẽ gặp lại người đẹp ”
Thanh Vân cúp máy…nàng chân sáo vào buồng tắm…nước ấm cái vòi hoa sen mơn man dễ chịu trên người…
Chú Bình…ông chú nịnh đầm thích gọi nàng là “người đẹp”…ô hay có cô gái nào mà không thích làm người đẹp nhỉ. Thanh Vân cười một mình…Tay nàng mơn man trên hai bầu vú tròn căng…Cũng may có người quen…nếu không, chắc là một tuần công tác ở đây sẽ rất là buồn chán…
Nàng quấn người trong cáí khăn tắm lớn, bước ra ngoài cái gương lớn hình bầu dục soi hết thân hình…Thanh Vân buông cái khăn xuống…Nàng nhìn cái da thịt mượt mà tươi mát trong gương…hai bầu vú trắng mịn vươn cao khiêu khích hai núm vú hồng hồng nâu nâu…cặp đùi thon dài…khu tam giác kín mỷ miều hấp dẫn…
Trời Paris đang mùa xuân. Nàng lấy cái áo mỏng cổ sâu, cái quần jean nhí nhảnh…trông nàng trẻ lại như thời còn tuổi trung học…
Thanh Vân nhìn đồng hồ…3 giờ chiều…
Xuống dưới gặp chú Bình là vừa rồi…
Chú Bình trông vẫn vậy sau bao năm không gặp. Thanh Vân nhận ra ngay người đàn ông cao gầy, dáng dấp gọn gàng, khỏe mạnh đang đứng chờ đợi tại đại sảnh của khách sạn. Cái mắt kính gọng bạc nhỏ xíu nằm gọn trên sóng mũi thật cao, khuôn mặt dài xương xương với ánh mắt sâu thông minh. Trông chú Bình lúc nào cũng có cái dáng dấp của một người trí thức. Thanh Vân thầm phục kiểu ăn mặc của chú, không cầu kỳ kiểu cọ quá mức hoặc cẩu thả, luộm thuôm, mà chừng mực, gọn ghẽ, trẻ trung. Người chú cao gầy nên chú mặc áo quần toát ra cái nét lịch lãm, trang nhã, đơn sơ giản dị vơí quần khaki màu olive, áo polo đen với ao khoác màu xám.
Thanh Vân bước tới miệng mỉm cười vì nàng nghĩ ‘Oái! mình quan sát chú Bình kỹ vậy cà?’. Nàng nhìn thấy người đàn ông hơi sững người nhìn nàng. Thanh Vân cười khúc khích:
”Chú Bình…”
Nàng nghe người đàn ông lúng túng:
“Thanh Vân…đó hả??”
Nàng cười to hơn:
”Xời, cháu đây chứ ai…chứ chú tường là cô nào?”
Người đàn ông lúng túng hơn:
“Ừ…chú …chú tưởng cô nào thiệt…”
Rồi tiếp theo là cái giọng…nịnh đầm cố hữu:
“…Rồi chú tự hỏi, người đẹp ở đâu xuất hiện vậy hà? Đẹp chi mà đẹp lạ đẹp lùng…”
Thanh Vân cười phá lên. Nàng bước tới lòn tay vào khuỷu tay người đàn ông, dựa sát vào rồi kéo đi như một cặp tình nhân:
“Chú xạo vừa vừa thôi…đưa cháu đi chơi…”
Nàng bắt bẻ:
“…Còn dám nói cháu đẹp lạ lùng…đẹp thì là đẹp…chứ sao lại… lạ lùng”
Bình nhăn nhó:
“Um chú nói lại…Thanh Vân đẹp ơi là đẹp….nhìn người đẹp trái tim chú như muốn ngừng đập”
Bình ôm ngực làm mặt nhăn nhó…Người con gái nhìn ánh mắt tinh nghịch của người đàn ông chưa kịp nói gì thì đã nghe Bình… tung chưởng tíếp tục:
”Mà Thanh Vân ơi…”
Nàng mĩm cười hỏi:
Dạ, chú Bình?”
Giọng người đàn ông làm ra vẻ khổ sở:
“Chú có…già lắm hông dzậy?”
Thanh Vân ngây thơ trả lời nương theo câu hỏi, giọng nàng nghịch ngợm:
“Dạ hông…chú coi còn trẻ trung…ngon lành”
Bình dừng lại nhìn Thanh Vân, ánh mắt người đàn ông sâu lắng nhìn sâu trong đôi mắt đẹp hiền như mắt nai của người con gái:
“Dzậy thì …đừng gọi anh bằng chú…được hông?”...