Truyen SEXnguoi lon cuộc đời ngang trái
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 8158
Chia sẻ:
Sau đó, chúng luân mặc lại áo quần. Gọi chủ quán tính tiền. Chị em luân cũng được hai anh “boa” cho một chút tiền. Chúng luân không lấy, chỉ xin anh một số “lắc” dư còn lại. Chúng luân cho hai anh luôn số phone di động, dặn: “Có rãnh thì điện cho em liền”. Rồi mạnh ai nấy gọi tắc-xi biến mất về thế giới của riêng mỗi người, thật “vô tư” như một cuộc hẹn hò bình thường của trai gái mới quen.
HếtTruyen dam Căn nhà trống vắng, lặng tanh. Trên giường quang có thể nghiêng tai, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lắc cắc treo cuối phòng. Chưa mười giờ, còn quá sớm để chuẫn bị cho bửa cơm trưa . Thân thể quang lười biếng, rã rười sau một đêm mất ngủ.
Tối qua trong đêm cuồng nộ vì sự thiếu vắng đàn ông quang đã vật vã với bàn tay suốt canh thâụ Mười tám lần rạ quang cảm thấy thân người rũ rượi. Buổi sáng thằng Hoà đi học còn quang thì gọi vào hãng báo xin nghỉ bệnh. Cả tháng nay không riêng gì quang, Hoà cũng thấp thổm, ngồi đứng không yên. Thỉnh thoảng bắt gặp những nét đăm chiêu trên khuôn mặt ‘người lớn’ trước tuổi của con, quang xót xa từng tiếng thở dài. Niềm vui lớn nào cũng theo sau là nỗi lo lắng không cùng. Mười sáu năm qua Hoà lớn khôn trong vòng tay đơn chiếc của quang. Hai mẹ con sống theo từng ngày tháng với đầy thử thách và hy vọng. Đôi lúc nhìn lại, quang cũng phải giật mình tự hỏi, làm sao mình lại vượt qua được những tháng năm dài khổ ải đó. Số phận con người chừng như bao giờ cũng lấn lướt trên sóng gió cuộc đời. Còn cuộc đời, dù có rộng lớn tới đâu chỉ là sự tập hợp của mỗi định mệnh con người chúng ta.
hoàng không hề biết gì về cha, ngoài bức ảnh trắng đen cũ kỹ của người đàn ông trẻ trong bộ binh phục rằn ri, bồng nó trên tay lúc một tuổi rưỡi. Vậy mà ngày một lớn nó càng giống hệt người trong bức ảnh. Không phải quang bị ám thị, mà chính nó, hoàng cũng biết mình giống cha như đúc. Lấy chồng chưa được hai năm quang đã mười sáu năm cách biệt… Trong sự hỗn loạn cả thành phố, là biết bao người vợ trẻ chờ tin bóng chồng về. Và, tan tác thất thểu, từng người chồng trở về trong nỗi vui mừng đoàn tụ hoang mang. Chính không có cả trong số những người ‘may mắn’ đó. quang bồng con chạy vạy khắp mọi nơi, từ người quen đến bè bạn của anh, mong nghe được chút gì về Chính. Không ai nói gặp anh, biết gì về số phận anh trong những ngày tan hàng, rã ngũ. quang chưa kịp hoàn hồn, thì cơn lốc khác cuốn số phận mẹ con quang vào biển đời xa lạ. quang bồng con theo gia đình chồng di tản, lên con tàu để không biết về đâu…
Nếu không có sự hiện diện của hoàng, quang không biết mình còn mối quan hệ nào với Chính nữa không ? Cả tinh thần lẫn thể xác. Thời gian chảy đá mòn sông núi lở, nói chi quang thân phận người đàn bà. Tình yêu, tự nó, đã là hoa trái của cuộc đời, phải cần được vung bồi, ấp ủ. Bên trong những thổn thức nhớ thương vời vợi, là đôi môi khao khát những nụ hôn; là vòng ngực bờ vai, ân cần tha thiết một vòng tay ôm, những cái đêm mặn nồng, nhấp nhô lạc vào mê cung của ái ân cuồng nhiệt. Làm sao quang quên được những lần Chính cùng quang thụ hưởng cảnh vợ chồng suốt đêm thâụ quang thèm mùi vị đàn ông, thèm cái mùi tanh tanh tỏa ra từ Chính sau những lần Chính xuất tinh Những mất mát, những cô đơn cùng tận ban đầu rồi cũng qua đi, cũng quá khứ. Bây giờ còn lại là cuộc sống của thực tại và, cuộc sống của mẹ con quang những ngày sắp tới. Nước mắt không thể nguôi ngoai hết nỗi đau đớn cuộc đời, thì thương nhớ cũng không xóa nhoà hết vết hằn năm tháng?
Mười sáu năm. Mười sáu năm quang sống như loài chùm gởi trên thân phận của một người mẹ. Mỗi bước chập chững lớn khôn của con, quang chừng như xa dần với kỷ niệm. Hình ảnh Chính mờ nhạt, có lúc biến mất hẳn trong đời sống hằng ngày của mẹ con quang. Để thỉnh thoảng, trở giấc giữa đêm, quang chợt hốt hoảng trong nỗi cô đơn cùng tận với chăn gối xa lạ, lạnh lẽo chung quanh. quang thèm hơi ấm của người đàn ông đến chết được. quang thèm “nó” , quang thèm được nâng niu, vuốt ve, mơn trớn, những nụ hôn say đắm cuồng nhiệt trên đầu của “nó”. Nghiệt ngã thay những giây phút đó, lòng quang không hề nghĩ đến Chính. Không phải vì sự đối xử lạnh nhạt, tàn tệ của gia đình Chính với mẹ con quang, mà chính ở lòng quang. Đã nguội lạnh, đã bao giờ xa cách nghìn trùng. Không một giọt nước mắt nào lớn hơn sự mất mát, sự mất
mát trong chính cõi lòng mình. quang đã khóc, từ ngày lấy anh, cho đến bây giờ vẫn còn khóc được, phải chăng vẫn còn đâu đó chút gì ân ái, nghiã tình. Những ngày tháng đầu tiên hình ảnh Chính là mọi hy vọng, là chiếc phao quang bám chặt để vượt qua những cơn sóng bão của đời. Có lúc quang chợt hốt hoảng khi chính hình ảnh của hy vọng đó mờ nhạt, mất hút dần trong tâm não của quang. Cũng may quang còn có Hoà, nếu không quang đã mất cả luôn chiếc bóng của chính mình… Cho đến tuần rồi Thảo, em gái Chính, gọi báo tin anh vẫn còn sống ! Anh đã ra tù sau thời gian dài bị bắt làm tù binh cải tạo và vừa liên lạc được với gia đình. Chính có gửi kèm cho quang một lá thư báo sẽ qua Mỹ đoàn tụ theo diện HO. Sau phút sững sờ, quang khóc thật ngon lành như trút hết bao nỗi cay đắng, chịu đựng những ngày qua. Thư nối thư, mười sáu năm ly biệt gói gém trong những trang thư chừng thu ngắn không và thời gian vằng vặc. Anh kể quang nghe những năm tháng kinh hoàng tù tội. Nếu không vì mẹ con quang, hình ảnh cuối cùng cho mọi hy vọng sống sót, Chính không thể nào vượt qua những cửa đáy ngục của trần gian. Mỗi giòng chữ của anh là mỗi giọt nước mắt quang rơi. Lạ lùng thay trong những thư từ cho anh, quang không hề nhắc đến hoàn cảnh của mẹ con quang những ngày lư lạc trôi qua, dù chỉ một giòng?
Có lẽ, trước nỗI đoạ đày quá lớn của anh, mọi gian khổ của mẹ con quang chỉ là những cơn mưa bụi phất phơ trong một kiếp người. Gia đình Chính cũng thay đổi thái độ với quang. Đã có những buổi viếng thăm và thường xuyên hơn những cuộc điện đàm với quang dù rằng ở giữa những hàn gắn đó vẫn là cố gắng gượng gạo cả đôi bên… quang lựa bức hình tươi tắn nhất của mẹ con quang gửi cho anh. Và ngược lại, quang và Hoà cũng nhận được bức hình mới nhất của anh. Với quang, anh già dạn đi nhiều nhưng cũng đâu đó dáng hình của quá khứ. Nhưng với Hoà, nó chừng như ngỡ ngàng, xa lạ với người trong ảnh. quang thông cảm phản ứng tình cảm của con. quang thường kể Hoà nghe những kỷ niệm giữa Chính và nó trong ngày tháng còn bồng tay những lần cha nó về phép. Ngày đoàn tụ gần kề Hoà càng lo lắng đến sợ sệt, ít nói ra mặt. quang cũng không khác gì hơn. Cuộc sống thực tại của bao tháng ngày qua đã mang đến trong quang nhiều biến chuyển tình cảm. Và, tận cùng sự thủy chung của một ngườivợ, quang không biết mình còn xứng đáng với anh không?
Truyen dam Ba mươi tám tuổi, một con, quang đang trở lại thời kỳ ‘con gái ‘. Sự tái viên mãn tự nhiên của sinh lý, chừng như nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí. quang vật lộn với sự thèm khác sinh lý hằng ngàỵ Không làm sao quang cản nổi những cái nhìn của quang vào bộ phận dưới của các ông làm chung hãng. quang cứ luôn nghĩ là một ngày nào đó quang sẽ cùng chăn gối với bác Hoàng, hay thằng Lê vừa tròn 20 tuổị quang hết lòng thương con, sẵn sàng hy sinh tất cả đời mình cho tương lai, hạnh phúc của nó. Nhưng có những đêm trở giấc, quang trằn trọc để bàng hoàng nhận ra rằng hai vú và phần ‘kín của đàn bà’ phía bên dướI đang hừng hực những đòi hỏi tưởng đã rồi một đời ngủ yên. Nhiệt độ thân dường như tăng dần vào những đêm gần đâỵ quang dùng nước đá chà sát hai đầu vú và âm hộ để hy vọng làm giảm đi cái nóng đang hừng hực đốt cháy trong người của tôị Nhưng càng chà sát quang càng thấy hai đầu vú căn cứng. Vùng bẹn sưng lên đỏ bẳn và nhạy cảm vô cùng. quang đã nhiều lần cố dùng tất cả sức mạnh lý trí, lẽ phải của tình cảm để chận đứng, để quên đi những khao khát thể xác tầm thường đó. Càng cố gắng quang lại càng bối rối, lo sợ không đâu. Những đêm khó ngủ như vậy thường xuyên hơn, quang co quắp người, ngực căng cứng, hai đầu vú như có từng đàn kiến bò quanh và cửa mình ẩm ướt, ngứa ngái khó chịu vô cùng. Cả đầu óc, thân thể quang như chiếc bong bóng căng phồng, sắp vỡ tung… Hai bàn tay cứ miết vào âm đạo mong sao cho nó qua hẳn đi cơn dục vọng. Một lần, hai lần, ba lần…tất cả là 36 lần quang đạt được khoái cảm. quang không hiểu với độ tuổI 38 như quang mà sao “ra” nhiều thế. À! quang hiểu rồi, cái đó người ta gọi là “hồi xuân” ?...