Truyện Sex Quanh lồn đã nhú lên những sợi lông tơ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 21732
Chia sẻ:
Anh đang mơ màng, chơi vơi trong một giấc mơ. Không hiểu sao Thu Nguyệt lại đang ngồi bên anh khóc sướt mướt. Ai làm nàng đau khổ? Những giọt nước mắt của nàng rơi liên tiếp lên mắt anh, mũi anh, mồm anh. Những giọt nước mắt đó làm anh bừng tỉnh. Thu Nguyệt đang ngồi bên anh. Mặt nàng cúi xuống sát mặt anh, và mặt anh ướt đẫm nước. Nhưng nàng không khóc. Khuôn mặt nàng tươi rói. Nàng cười rất ranh mãnh.
– Em làm gì vậy? Em không khóc đấy chứ?
– Chào anh, dậy đi thôi, muộn rồi. Dậy đi?
Nàng lấy tay phát vào đít anh.
– Mà làm sao em lại khóc mới được chứ? Em đang hạ anh phúc đây anh không thấy sao?
– Anh nằm mơ thấy em khóc. Nước mắt em rơi xuống mặt anh. Đây, em xem này, mặt anh còn ướt sũng mà em lại bảo em không khóc?
Thu Nguyệt cười ràn rua nước mắt. Thomas ngơ ngác.
Lát sau đỡ được cơn cười, Thu Nguyệt mới nói:
– Anh ngủ say như chết. Em sợ anh chết thật mới tặng anh một cốc nước lạnh đấy.
Nàng vẫn cười. Thomas biết mình bị trêu liền chồm dậy chộp lấy nàng. Nàng trườn khỏi tay anh. Hai người cứ thế đuổi bắt nhau quanh phòng. Thu Nguyệt khoác trên người chiếc áo mặc nhà mỏng tanh, đài vừa tới hai mông. Hai vú thây lẩy, lồ lộ ra sau lần vải quá mỏng. Một nửa đám lông đen không được chiếc áo mặc nhà chiếu cố tới, lộ ra rõ mồn một: Thomas thì vẫn còn trần truồng. Đám lông vàng hoe trên ngực và’ quanh bộ hạ. Họ cứ thế tung tăng đuổi bắt nhau. Hai vứ Thu Nguyệt nhảy tưng tưng. Chiếc áo tốc lên, hai mông cùng đám lông đen hiện ra trước mắt Thomas. Thomas đã tóm được nàng, đè ngửa nàng ra, hôn vào chỗ ‘có đám lông rậm rạp vừa hôn vừa rụi rụi cái cằm nhọn của mình vào khe lồn nàng. Nước nhờn đã bắt đầu nhơn nhớt dính vào râu Thomas. Thomas cho một ngón tay vào khe hở. Nước ộc ra lênh láng. Thomas lùa mấy ngón tay vào lỗ một cách dễ dàng. Mùi lồn đã bắt đầu tỏa ra bay vào mũi anh. Họ quên bữa ăn sáng. ĐổI vời họ ăn sáng hay ăn trưa hay ăn tối không có gì quan trọng cả. ăn lồn và ăn cặc là quan trọng hơn. Cả hai đều muốn đi vào cơn ái tình. Bỗng Thu Nguyệt vùng dậy. Thomas ngạc nhiên:
– Sao thế em?
– Em phải đi họp.
Họp gì thế em? Sao lại họp vào sáng chủ nhật?
Họp đồng hương.
Thomas vừa mặc quần áo vừa lầm rầm:
– Anh cũng đến chịu cái đồng hương đồng khói của em. Kỳ quá hả?
Khi hai người đã ăn sáng xong, Thu Nguyệt nhìn Thomas, nói:
– Bây giờ anh ngồi yên trong này nhé, để em ra ngoài xem bà thường trực có ở đấy không. Nếu bà có ở đấy là anh chưa đi được đâu. Nghe em dặn đây này, khi đi qua cổng họ có gọi lại thì cứ đi, vờ như không nghe thấy, đừng quay lại, phải đi tự nhiên, đừng sợ sệt thì họ mới tin là người của khách sạn. Nếu không là lôi thôi lắm đấy.
– Anh hiểu rồi, em cứ yên tâm. Lần sau anh sẽ cưa được bà thường trực. Anh đã có cáchrồi. Chỉ còn đồng hương của em thì anh chịu. Thôi, em ra xem đi ! Khoan đã, cho anh hôn tạm biệt em cái đã.
Họ hôn nhau.
Thu Nguyệt bước ra ngoài hành lang như một trinh thám. Hành lang rộng và dài, vắng tanh. Không thấy bà thường trực đâu cả. Có lẽ bà đang pha cà phê ở trong phòng. Thu Nguyệt vội đi nhanh về phòng, ra hiệu cho Thomas lên đường. Thomas quần áo chỉnh tề vội bước đi thật nhanh, trống ngực đập như trống làng, vừa đi vừa nghĩ: ‘Chơi cái trò này hay đáo để”. Cái trò này khiến Thomas càng thêm say cái lồn của Thu Nguyệt hơn. Phải tìm cách mua chuộc hai cái thùng không đáy của hai bà gác cổng để được tự do sờ mó chiếc lồn Thu Nguyệt mới được. Ngày xưa có một anh mê lồn quá mức, đến nỗi anh không bao giờ dám xa vợ nửa bước chân. Cứ vợ đi đâu là anh theo đi đấy, bất kể là đi đâu. Rồi một hôm chiếu theo lệnh vua, anh phải ra cửa ải. Anh khóc lóc, vật vã rất thương tâm. Anh định tự vẫn. Thà chết đi còn hơn là phải xa cách chiếc lồn! Lệnh vua không ai cưỡng lại được. Mà xa chiếc lồn thì anh cũng đến héo hon, mòn mỏi dần đi mà chết thôi.
Anh chưa tìm được một lối thoát để vừa được lòng vua, lại vừa được kề bên chiếc lồn của vợ. Mang vợ đi theo thì không được. Cửa ải biên phòng, rừng thiêng nước độc, liễu yếu đào tơ, một cánh hồng mong manh sao đặng được với gió sương. Chị vợ bèn nghĩ ra một kế, làm’ cho anh ta một chiếc lồn bằng mo cau, cũng to to, mum múp, cũng lông lá xồm xoàm. Nghe nói anh ta đánh trận hăng lắm. Bao giờ chiếc lồn mo cau cũng đeo kè kè bên cạnh. Khi anh ta chết trận còn kịp dặn đồng đội chôn chiếc lồn mo cau cùng với anh ta. Thomas mê lồn đâu đã bằng anh ta.
Tôi ngồi đợi Thomas. Thomas mê lồn đã có tiếng. Nhưng dù mê đến đâu thì cũng phải nghĩ tới người khác một tý chứ. Hôm qua đã không về. Sáng nay cũng không về nốt.
Sáng nay tôi và Hiền Lương đều dậy sớm. Nói là “dậy sớm” nhưng thực ra có ai ngủ chút nào đâu. Nghĩ lại sự việc xảy ra đêm qua, tôi không khỏi buồn và ân hận. Tôi muốn nói một câu gì đó thật dịu dàng với nàng trước khi bước ra khỏi phòng. Thế mà cuối cùng tôi chỉ thốt lên được một câu giả dối:
– Anh xin lỗi em, người đàn ông đôi khi cũng có những giây phút yếu mềm.
Nàng im lặng. Nàng không tỏ ra giận tôi, cũng không hề tỏ ra ân hận. Nàng nắm cánh tay tôi giữ lại:
– Anh ở lại ăn sáng đã, còn sớm, anh Thomas chưa về đâu.
Nàng nhìn tôi. Cái nhìn như oán trách: “Chả lẽ anh không biết em mê anh hay sao? Em chờ đợi cái giây phút yếu mềm của người đàn ông ở anh đã lâu rồi đấy”. Người đàn bà đôi khi lại thích những người đàn ông quyết đoán, mạnh bạo và hung tàn.
Tôi cứ ngồi thần ra, mệt mỏi, phờ phạc, lòng buồn rầu không thiết làm chi nữa. Bụng đói cồn cào cũng chẳng buồn ăn. Nếu không có chiếc ghế đỡ lưng tôi thì tôi đã ngã bổ nhào ra đằng sau rồi. Vở kịch đêm qua coi như thất bại thảm hại. Nàng cười vào mũi tôi. Đàn ông thế mà hèn. Liệu có bao giờ một cơ hội như thế lại đến với tôi nữa không? Có lẽ không bao giờ. Nàng sẽ bay đi với những con chim khác, những con chim đực ức mập, khỏe mạnh, sẵn sàng giương lông cánh để gà những chị chim cái bất cứ lúc nào. Chứ đâu có như tôi, miếng ngon kề tận miệng còn không biết đường và vào mồm, còn để đánh rơi. Đạo đức với chả đạo đức ? Có ngu đần thì có. Tôi cứ ngồi đó như một thằng ăn mày, mặt mày phờ phạc để tự nguyền rủa mình, tự hối tiếc. Bỗng thang máy dừng đến “xịch” một cái. Có lẽ là anh chàng mê lồn đã bò về ? Một người từ trong thang máy bước ra, dừng lại. Người đó tò mò nhìn tôi, rồi kêu to, giọng ngạc nhiên và phấn khởi:
– Cậu đấy à Văn? Tớ cứ nghĩ cậu không có nhà hay còn đang ngủ vì tớ đến đột xuất, lại đến sớm. Xin lỗi cậu nhé, tớ cần gặp cậu quá. Tớ sắp về rồi mà ồ hóa ra là ông Đắc.
– Thế cậu đang đợi ai đấy?
– Không, có đợi ai đâu. Ngồi xuống đây đã nào!
Bà thường trực nghe tiếng người nói chuyện lao xao liền ló đầu ra xem. Nhìn thấy tôi và Đắc đang chuyện trò, bà mỉm cười, bà biết Đắc là bạn của tôi, bà yên tâm quay vào trong. . .
– Này, cậu sao thế? Có chuyện gì vậy mà trông cậu phờ phạc thế?
Tôi kể cho Đắc nghe chuỳ.ện Thomas bó đi chơi, không về đêm qua, song giấu bặt chuyện tôi “trọ đêm” tại nhà Hiền Lương.
– Sao không mượn chìa khóa của phòng thường trực?
– Tớ sợ phiền cho nó. à, thế bao giờ thì cậu bay?
– Chủ nhật tuần sau cậu ạ, mà gay go quá, không biết cậu có giúp gì được tớ không. Thứ năm này là gửi hàng máy bay chậm, mỗi người được gửi bảy mươi cân mà tớ chưa mua được gì cả. Lại còn hàng nhanh hai mươi can mang theo người, tớ cũng chưa có chút nào. Không phải là không có thời gian. Mấy tháng tham quan bọn tớ bỏ phải tới một nửa. Bọn nước ngoài chúng chịu khó ới xem lắm. Buổi nào chúng cũng đi, chỗ nào chúng cũng đến. Còn bọn cộng cứ trốn hoài. Bọn tớ chẳng xem cái viện bảo tàng nào cả Bọn tớ còn mải đi lùng hàng. Tớ lần đầu tiên sang đây, ngoại ngữ không biết, hàng mang sang lại chưa bán được nên chưa có tiền mua hàng về, mà chỉ còn có một tuần nữa thôi là bay rồi, cậu xem tình hình tớ có như hũ nút không cơ chứ?...