Truyện Sex Phong địt Hạnh
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6481
Chia sẻ:
Càng chơi lâu, chị Hai tôi càng lão luyện. Ban ngày ban mặt, chỗ đông người, chị luôn ngọt sớt, một điều “ em của chị “, hai điều “ em của chị “ rất ư là tôn ti trật tự, giữ nghiêm ranh giới đàng hoàng. Tôi cũng thế, lúc nào cũng tỏ ra ngoan, dạ dạ vâng vâng để không ai nghi ngờ gì tính trong sạch như các đồng chí lãnh đạo.
Chả thế mà cả hai chị em đều đạt được sự tin cậy “ chăm phần chăm “ từ các cử tọa xung quanh. Bà má tôi là khoái nhất, hãnh diện với đám con cái bà. Má thường tự hào kể lể : tui thấy hai đứa nó thương nhau mà mừng, khỏi lo chảnh chọe um nhà um cửa, điếc tai hàng xóm. Bởi vậy má yên chí đi miết, chỉ còn hai chị em ở nhà.
Hồi nào chị đi làm thì thôi, về là rút vô buồng hoặc lăng xăng lo cho nhau ăn lấy sức. Hồi này bà chị tôi rất điệu, bà đề nghị tôi dọn quách vô chung phòng cho yên. Bà nói với má vì bả sợ, có tôi để bả vững tâm, đêm khuya hai chị em tôi nhóng thay phiên coi má có ré kêu thì chạy vô hỏi han, săn sóc. Má ờ ờ có vẻ thông cảm. Chớ má có dè đâu hai đưa con má “ ban ngày chị chị em em, tối khi tắt lửa cà rem em quay rền “.
Thú thiệt, tôi quay cà rem thét, cái tay quay muốn lờn hết trọi, nhiều khi nạnh mình nạnh mẩy quay ành ành như ma niven mà cỗ máy vẫn trơ trơ. Bà chị phải khuyến khích : mày quay tay hoài mà còn nôn, trật chìa hỏng bét, cứ từ từ thoải mái đi cưng, còn cả đêm chớ vội gì đâu chớ.
Bả cũng tình tứ gớm, có ra đường mới khoác cái xú, cái xì vô, còn ở nhà thì bả để tuồng luông mới đã. Tôi giỡn hớt hỏi : bộ chị muốn dọn cỗ sẵn cho tui nhậu sao. Chị gạt phắt đi : ở đó mà dọn hay không dọn, trước sau gì mày cũng giằng xé thì tao lột mẹ trước cho rồi.
Bả cũng nói trớ đi : chớ mày hổng thấy hồi này “ nắng cực “ sao, mẹ họ nóng gì nóng dữ, tao còn muốn lột mẹ hết trơn cho đỡ vướng. Tôi xúc động tảng thần, nên hở ra là loàng quàng đến gạ xin bóp còi tin tin. Chị làm vẻ chống chế song lại để tôi làm. Cha mẹ ơi, hai bàn tay quầy quầy nơi cặp kèn hơi, bóp te te, chất voan mềm nhẹ lẫn hai quả bầu úc núc, chẳng chê vào đâu được các cụ ạ.
Thản hoặc tôi có mò thêm vào nút đề mà rơ của chị thì cũng thế thôi vì dưới cái váy lòe xòe chị có bận gì đâu mà khó. Bà chị gọi là chằn lửa có khác, giờ dẫu chị hết còn nhéo ngắc gì tôi nữa, nhưng cái kiểu bà ển xà niểng cái háng ra cho bàn tay năm ngón của tôi phiêu du nơi miền giới tuyến cũng làm tôi muốn buông súng đổ phịch xuống rồi.
Bữa nào chị cắc cớ chơi một màn mặc đồ ngắn cũn cỡn bằng chúc bâu, trời ơi mới là độc dữ tợn. Thứ vải mắc dịch này nó bó lọn mình mẩy bả như bánh tét, bánh chưng, như giò thủ giò lụa, có bao nhiêu chỗ lồi chỗ lõm nó đều triển lãm ra hết. Thà là bà chị ở truồng tôi còn đỡ “ cái giấn “ hơn là nhìn bộ tịch bả lồ lộ ra.
Tôi hét lên : chị đi thay dùm ba cái thứ trời ơi đi cho tui nhờ. Chớ bà xần vần trước mặt tui thì tui làm được gì ra trò nữa. Bà chị dòm xuống, quả thật vú là vú, khe là khe, đít là đít, mông là mông, ố là la, xà lù, mẹc. Tuy vậy bả nào có chịu đi thay, còn ưỡn a ưỡn ẹo, múa máy tay chưn, tôi phải đè nghiến bả ra giần cho một trận chết lên chết xuống, bả mới sợ. Bà thường cay cú với tôi : mày húc như trâu, mày đâm như giặc và mày nắc như giã giò.
Tôi càn nhằn : ai biểu, tui năn nỉ mà bà hổng nghe. Tui đè, tui nắc tá hỏa tam tinh mới tởn. Dè đâu bà chị nhâng nhâng : còn lâu, ở đó chờ tao tởn, coi mày có è cổ, há họng ra mà thở lấy hơi lên hôn.
Có một bữa, chị đang lui hui gì bên ngoài, tôi hét rân : chị Hai vô giúp tui một tay coi. Bả léo nhéo trả miếng : tao đang bận, giở tay giở chưn, hổng vô được. Tôi lại hét lớn nữa : quẳng đại đó đi, vô em nhờ chút xíu hà, rồi ra liền làm tiếp cũng kịp mà.
Chị lon ton chạy vô, tay còn chùi làng nhàng vô cái tạp dề. Thấy tôi đứng khum khum bụm lấy chỗ háng, bà phàn nàn : đú họ, mới sáng sớm mà nó sừng sừng lên, kỳ cục vậy. Tôi cáu bẳn : ai biết, tự dưng nó đổ đốn xỉa ngang, xỉa tới, làm tui tức đì quá.
Chả là tôi bận cái quần sọt chật bằng vài dầy, thằng cu bỗng hứng chí đâm ra, tui bị thụi một cái trời giáng. May là tôi kịp cởi quăng cái quần ra mà nó còn thù lù một khúc nên phải la giặc cho chị Hai tiếp ứng. Chị lầm bầm trong miệng : tao chịu mày, lúc nào muốn nứng là nứng, vậy thì đàn bà, con gái nào chịu mày nổi.
Tôi sẵn bực nên trách : chị hứa hẹn mua xì cho tui mà có thấy gì đâu, nên để khơi khơi nó mới cựa quậy làm dữ. Hổng biết, tui bắt thường chị đó, chị làm sao cho nó mềm lại thì làm, chớ không nó chạy lên đầu chắc tui hui nhị tỳ quá.
Bà chị tội nghiệp cho thằng em : ờ, tao hiểu rồi, tại tao hết. Để chút nữa tao chạy mua liền, còn bây giờ phải làm sao đây. Tôi vẫn ôm cứng đì la nhoi nhói : làm sao thì biết làm sao, chị rành mấy món này còn hỏi. Bà chị có vẻ quính : bình thường thì tao cho nó nhét vô cổ chai là yên, nhưng ngặt tao đang bóp dở mớ thịt, tay chưn lấm lem làm sao đưa chai cho mày đút vô lọt.
Tôi muốn nổi khùng nên nói nhăng nói cuội : bà hổng cho tui nhét cổ chai thì bà cầm đại lấy nó bóp ồm ồm cũng đỡ. Chớ bà bắt tui nhịn, chắc chết queo, chị ơi. Bà chị có vẻ chùng chình, vì tay cũng còn dính tèm lem những mẩu thịt bằm nhớp nháp.
Tôi nhảy lò cò đùi đụi, ôm cục nợ nhón cà tưng, chị Hai ca cẩm : thiệt mày chơi ngẳng quá đỗi. Tao đang làm món ăn mà lên cơn bất tử. Tôi lại hét rân : nắm lấy nó dùm tui, bóp đại đi, còn càm ràm, tức thấy tổ.
Chị Hai nào còn biết lề trái, lề phải là cái con buồi gì, nên vớ đại khúc dồi trường của tôi mà nắn nót lung tung. Tôi dạng hẳn chưn ra cho bả cầm, một bàn tay bả xà quầy xà quầy đâu có ra hồn ra vía gì, tôi phải nhắc : chớ còn bàn tay kia để chi, sao bà hổng xáp lá cà vô giập cho thấy tía thằng cà chớn đó luôn đi.
Bà chị tối tăm mày mặt nên vồ bóp nhàu bóp nhỉ. Tôi bị đụng lùng xùng, bên háng, dưới đì, hai hòn giái cũng bị vùa vô nặn hột. Tôi muốn la làng nhưng lại nghe cái nứng nó gờn gợn dâng cao nên cà thót, cà thót cái giò cho bà chị nghiến răng nghiến lợi mà bóp vung tí mẹt.
Hai tay dính mỡ nên trơn, bà quậy đến nơi đến chốn. Bà xủi phòi cái đầu nấm của tôi ra và lầy huầy nhón nhón nơi bìu giái rồi chợt bóp cái te làm tôi muốn nghẹt thở. Tôi lao chao muốn đổ phải chụp vô hai vú bả giữ lại làm nề. Bả nặn giái tôi, tôi nặn vú bả, hai chị em hầm hừ như lựa thế.
Bà lùi xùi đẩy khúc gân tôi, người bả chao chao làm xiếc. Tôi nghĩ bả quên béng mớ thịt bằm ở ngoải rồi. Bả bóp vắt một hồi thì mắt dại đi và kêu nhỏ nhỏ : hừ, đã chưa con, mẹ họ tao cho mày hết nứng luôn mới biết.
Tôi đừ thiệt. Nó như có cái gì lâng lâng, chẳng dính vào đâu mà lình bình như bèo trôi trên sóng nước. Chị Hai thấy tôi nhón nhón gót chưn thì càng nặn bóp dê kêu, tôi khoái nên lấy đà đẩy đưa, ngoáy tít mông cho khúc gân nằm xà quầng trong hai tay bả.
Chị Hai làm thằng cún mệt đỏ dừ, chốc chốc bả lại ngứng, thả lơi tay coi mặt mày nó ra sao. Bà thấy nó vẫn lừ lừ mới ghét nên bả lầm lì nhìn ngắm lại nó và vặt bóp tí toe. Tôi phiêu diêu mấy lần miền bổng bênh thì bất thình lình bà chị ngoạm luôn lấy thằng em tôi mà nhằn tựa người ăn mãng cầu xiêm nhằn hột.
Chèn đéc ơi, miệng mồm bà dính đầy mẩu thịt bằm, nhưng bả còn để ý chi đâu, chỉ lo chùi nhủi vặn tròn thằng cà chớn mà nút, mà bặp, mà tha, mà chà. Tôi điếng hồn loạn xạ mà cũng nhận ra bà chị đang thổi kèn. Tôi bị bà chị thổi đủ thứ nhạc cụ từ trom pét, đến cla ri bon, ô boa, xác xô và trăm thứ bà giằn khác.
Cha mẹ ơi, tiếng nào cũng lảnh lót, tôi đu người lên chonhạc sĩ phồng môi trợn mắt thổi phì phì. Nhạc công đã hay mà tôi bị cuốn lôi theo nên cũng a tòng cuộc chơi, nhạc công say sưa thổi đến bọt mồm gì xủi ra hai bên mép. Đến lúc kèn bị tắc hơi hết phát ra tiếng, nhạc công mới ngưng lại, miệng dính đầy chất nhựa, tôi nghe loáng thoáng bà chị mắng : gớm òm, tao thổi kèn mà mày lại ứ cháo thì kèn còn làm sao ra tiếng được. Tôi phải trấn an chị : hổng sao, bữa nay kèn bu dích chơi vậy đủ rồi, để bữa khác thổi tiếp....