Truyện Sex Hay - Thủ Dâm Có Lợi Như Thế Nào
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11931
Chia sẻ:
Một hôm, biết thằng bé hay lục ăn đêm, cô Tám tắm táp, cố tình quên đóng cửa, thằng bé xì xoạch mở tủ lanh, cô nghe rõ mà như không chú ý. Cái tủ lạnh bằng chất cứng mà cô Tám nghe nó rung, cô biết thằng bé trệu trạo. Cô vờ đứng dậy, xoay người ra phía cửa, vú vê, lông liếc hiện rõ ngời ngời, …truyen sex hay tai hungyenwap.com.. rồi cô hỏi đong đỏng : ai lục đục gì ngoải.
Thằng cu quính đến líu lưỡi, phải rặn mãi mới nói : con đi tìm ly sữa. Nhân tiện cô Tám nhờ nó vào kỳ hộ cái lưng, thằng bé nghĩ suy mãi mới thập thò vô. Cô xoay một vòng, cố tình lắc, hai vú rung lên như chuông và cô ưỡn ngửa người làm thằng bé chới với suýt ngã kêu : mợ, con lạy mợ.
Cô Tám như không nghe, gắt lên : tao nhờ mày kỳ lưng chứ làm gì mà mày lạy như tế sao thế. Thằng cu lại rên : con chết mất, mợ ơi ! Cô Tám bíu lấy tay nó lôi lại gần, cho nó chạm vào da thịt cô trấn an : này nó cắn mày mất tí thịt tí da nào chưa mà mày rống lên. Thằng bé một mực than : mợ ơi ! bất chợt ông đến thì ông giết con.
Cô Tám bắt phì cười, giờ tối khuya này, bố bảo ông cũng chẳng dám bỏ phòng Nhứt mà đi lộn xộn, nên cô nói mạnh : tội vạ gì tao chịu tất, tao sai mày chứ có phải tự dưng mày nhào vô đâu mà lo. Xong cô Tám di di bàn tay thằng bé vào cạnh sườn hối : này chà đi, chà mạnh vào.
Thằng bé nhắm tịt mắt nên quờ quạng như xẩm sờ đàn bà. Bàn tay nó run bắn nên không vững. Cô Tám phải ấp vào vú giữ một chặp để nó lắng bớt rạo rực, chừng thấy nó im im mới nới thả tay ra. Thằng bé cả đời nào đã sờ vú ai bao giờ nên nghe cái vẻ mềm mềm, bộng bộng thì lặng đi. Mãi mới dám ti hí mắt ra nhìn cho rõ : ôi chao người đâu lại có cặp vú đồ sộ và lù lù một đống như thế.
Tự dưng nó xiết kẽ răng, cô Tám hỏi : mày sao thế ? Nó nói lái đi : con ăn cơm chưa xỉa răng nên bị vướng cái gì khó chịu quá. Cô Tám liếc nhìn thấy giữa háng nó nhô ra một gậy, cô bèn ỡm ờ bảo : mày mắc răng thì dùng cây tăm mà xỉa. Thằng cu trố mắt ra nhìn, lúng búng : con đang ở đây thì tăm đâu ra, mợ.
Cô Tám vỗ vào háng nó một phát nhắn nhe : cây tăm này mà mày xỉa đến tao cũng rụng chứ đừng nói cái gì mắc trong răng mày. Thằng cún đã hoàn hồn, nghĩ bụng bà ấy đã hiến dâng mà còn nạnh họe gì nữa. Thực tình lâu nay thấy bà chờn vờn, nó cũng ham và mơ ước nhưng không dám, bởi thế cách vài hôm lại bắn máy bay. Nó nghĩ mớ quần lót giúi dấu dưới gầm giường mà mắc cỡ.
Thằng cu nghe cô Tám kêu thì thích tóe phở, nó lật nghiêng cạnh bàn tay thành cái nạnh, cứ vậy chà rột rộtTruyện Teen: Cô Gái Caramen của tôi
Nam giật mình. Cô gái đó chính là cô bé caramen ngày nào trong ký ức thời đi học của anh…
- Này anh, anh ăn kẹo không?
- Ơ này nhóc, anh có quen em không?
- Nếu anh hỏi thế, thì em nghĩ là không.
- Thế sao em lại mời một người không quen ăn kẹo, mà lỡ em bỏ gì vào kẹo thì chết anh à?
- Tùy anh, anh cứ cầm lấy, còn ăn hay không là quyết định của anh.
Và sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đến kì lạ ấy, trên tay Nam bây giờ đang là một cột kẹo caramen, lại còn là một cột kẹo bóc dở, chỉ còn gần nửa số kẹo nữa chứ. Nam trân trân nhìn cột kẹo trên tay, nhớ lại lúc em đưa cho nó thứ này, nó đã nghĩ ngay đến cái cảnh quảng cáo trên tivi: một anh chàng muốn làm quen với cô gái ở rạp chiếu phim, đã chuyền cột kẹo thế này đến chỗ cô ta. Và thế là Nam cười khẩy, chắc mẩm: “Ôi dào, chắc lại một em bé nào đó bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của mình đây mà, trêu lại em ấy tí cho vui!”.
Đấy, chính vì cái suy nghĩ mà nó “chắc chắn đến… 101%” ấy, Nam – với kinh nghiệm tình trường chẳng phải thuộc hàng cao siêu nhất nhưng cũng đạt đến độ bạn bè phải ngước nhìn ngưỡng mộ, đã tự tin quay sang chủ nhân cột kẹo kia, cùng em làm nên cuộc nói chuyện mà theo nó là vớ vẩn nhất, tẻ nhạt nhất, và thất bại thảm hại nhất trong hành trình “tán gái” đã đạt đến độ thăng hoa từ trước đến giờ của nó.
Nam nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, rõ ràng em phải có tình ý gì với nó thì mới chủ động đưa kẹo cho nó chứ. Thế mà tại sao em chỉ giúi cái thứ vớ vẩn ấy vào tay Nam rồi ung dung bước đi, chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn nó thêm một giây nào?
Từ ngày nhận thức được mình được bố mẹ phú cho vẻ ngoài “chuẩn khỏi phải chỉnh” như thế nào, Nam cũng bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái xung quanh dành cho mình. Đời nó đã quá quen với sự có mặt của những tiếng thầm thì, xuýt xoa, thậm chí là hò hét sau lưng mỗi lần bước đi trên sân trường. Thế mà hôm nay, trên sân ga, lúc Nam đang ngồi trên băng ghế đợi đón bà bác dưới quê lên chơi, nó đã bị em – rõ ràng là một cô gái chính hiệu, lờ đi phũ phàng!
Nam không hiểu, thực sự không hiểu?
***
- Aaa!
- Này thằng khùng, mày định gọi hàng xóm nhà tao sang hết đấy à?
Thy thẳng tay ném cái gối to đùng vào bộ mặt đang đần thối ra của thằng bạn thân. Chẳng hiểu vì chuyện gì mà trưa nay nó phóng hộc tốc sang nhà Thy, mặt mũi phừng phừng tức giận, rồi cứ thế ngồi ì trong phòng chẳng chịu về. Điểu làm Thy lo là ở chỗ, tay thằng bạn cứ giữ khư khư một cột kẹo caramen bóc dở, miệng thì lải nhải thảm thiết: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?…”. Nhìn triệu chứng như này dễ thằng bạn sống sung sướng quá hóa rồ rồi, sáng nay Thy vừa đọc thấy bài báo nói về mấy vụ stress kiểu này.
- Này này, Nam ơi, mày điên rồi à Nam? – Thy vỗ vỗ vai thằng bạn.
- Ừ… tao đang điên đây, tao điên lắm rồi đây… Tại sao?… – Nam vẫn tiếp tục lải nhải.
- Thôi, khổ thân mày, đúng là bệnh tật không trừ một ai mà, yêu đương cho lắm vào rồi đến lúc điên có em nào thèm lại gần đâu. Ngoan nào, để tao báo cho bác bên nhà một tiếng, rồi thu xếp đưa mày đi Châu Quỳ một chuyến. – Thy thở dài an ủi thằng bạn.
- Mày nói cái quái gì đấy?
Nam thôi la hét, quay sang ngơ ngác nhìn con bạn lúc này đang thể hiện một bộ mặt nghiêm trọng quá mức cần thiết, mắt long lanh nhìn nó đầy âu yếm.
- Này, đừng nói mày nghĩ tao điên thật đấy chứ, không phải ai cũng thần kinh không bình thường như mày đâu nhé. – Nam ném trả lại cái gối vào con bạn.
- Ô thế không phải mày bị tự kỉ vì sướng quá à, há há há, làm tao giật cả mình, suýt nữa lại phải tốn tiền mua hoa quả thăm hỏi mày trong viện tâm thần, may quá, may quá. – Thy hớn hở.
- Thôi đê, tao không rỗi hơi đùa với mày đâu, đầu tao đang sắp nổ tung rồi đây.
- Ờ thôi không trêu mày nữa, có chuyện gì mà mày cắm rễ ở đây cả buổi chiều hành hạ bạn bè như này hả?
“Được lời như cởi tấm lòng”, Nam thở dài kể một mạch cái chuyện khó hiểu sáng nay nó gặp phải với con bạn, không quên kèm theo những thắc mắc làm nó đau đầu nghĩ mãi mà không ra. Thy chăm chú lắng nghe Nam nói, chỉ cười tủm tỉm rõ là đểu giả, lại còn chẳng hề ngạc nhiên hay bình luận chen vào câu nào. Đợi đến lúc Nam trút bực tức xong xuôi, Thy mới bò lăn ra cười phá lên, trông con bạn có vẻ thích thú ra mặt lắm. Nam ngớ người ra, tức tối:
- Con khỉ, mày cười thế đủ chưa hả? Mày thấy bạn mày bị sỉ nhục mà vui thế cơ à?
- Chuẩn đấy, há há há, lần dầu tiên tao thấy có một “nữ nhi” đủ bản lĩnh làm thằng bạn tao phải ngơ ngẩn bức xúc như thế này đấy! Ô là la tao muốn gặp em ấy quá đi, há há… – Thy vẫn chưa dừng cười được.
- Hừ, bạn với chả bè! Mày yên tâm, kiểu gì tao cũng phải tìm bằng được em ấy hỏi cho ra nhẽ, lúc đấy mày tha hồ mà gặp.
- Mày điên thật rồi Nam ơi, mày mới gặp em ấy có mấy phút, một manh mối cúng chẳng có, tìm thế nào được. – Thy ngạc nhiên.
- Mày nghĩ tao là ai hả? Cứ chờ đấy!
***
Đương nhiên phải có nguyên do thì Nam mới tự tin khẳng định với con bạn thế rồi. Vào buổi sáng định mệnh ấy, trong lúc ngơ ngẩn nhìn em lạnh lùng bước qua mặt, kinh nghệm tán gái lâu năm vẫn đủ sức nhắc nhở đối mắt Nam phải tập trung quan sát đối tượng, không để thoát bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Và thành quả thu được cực kỳ khả quan, may mắn sao hôm đó em lại mặc đồng phục trường, và cái phù hiệu đính trên áo dù em có đi xa đến cỡ nào Nam cũng vẫn có thể nhận ra – chính là phù hiệu trường cấp ba cũ của nó chứ đâu. “Hà hà, ông trời giúp ta rồi đây!” – Nam cười thích thú....