Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chập 1
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15161
Chia sẻ:
- Anh cảm ơn em, Thục Nhi – Giọng Sơn vang lên khẽ bên tai nàng.
– Ah… anh nhận ra em – Thục Nhi giựt mình, ngẩn đầu lên.
Sơn chỉ khẽ gật đầu, miệng anh mỉm cười. Bất chợt cái khăn che mặt anh được kéo lên, anh hơi nheo mắt. Kế bên anh là nụ cười rất đẹp của Lan Chi, còn người con gái trần truồng đang ngồi trên người anh, là Thục Nhi, mắt nàng đang nhìn anh. Bất chợt, nàng nhớ đến mình đang ngồi lên người anh, âm đạo mình vẫn đang kẹp hờ lấy dương vật ướt sũng của anh, Thục Nhi đỏ bừng cả mặt, nàng kêu lên một tiếng, chạy vù vào nhà, trốn vào phòng tắm.
Thục Nhi không hề ít kinh nghiệm tình trường, nhưng với chồng bạn và có sự chứng kiến của bạn là lần đầu tiên. Trước đây qua tiếp xúc với chồng Lan Chi, Hồng Sơn, nàng cũng thấy thích anh, chỉ là thích theo kiểu một người bạn, người anh, thân thiện, dễ gần. Nàng cũng không nghĩ có lúc mình thật sự cùng anh làm chuyện đó. Cho đến chiều nay, khi Lan Chi qua nói với nàng, muốn dành cho chồng một món quà bất ngờ trước khi đi công tác, nàng há hốc cả miệng khi nghe lời đề nghị của Lan Chi. Nàng nhất quyết phản đối, không phải vì ngại ngùng, vì nàng sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của mình và Lan Chi. Nhưng Lan Chi rất kiên nhẫn thuyết phục, còn đưa lý do là rất không muốn xa chồng, nhưng vì phải thế chỗ cho Thục Nhi… Thế là Thục Nhi đầu hàng. Nàng về nhà chung với Lan Chi, trốn trong phòng để làm món quà bất ngờ cho Hồng Sơn.
Tối hôm đó, khi Thục Nhi đã về, hai vợ chồng Lan Chi nằm ôm nhau trên giường, nhìn lên trần nhà.
– Thứ Bảy này, em phải đi công tác Cần Thơ 3 ngày. – Giọng Lan Chi vang lên bên tai chồng.
Hồng Sơn giật mình ngồi nhỏm dậy nhìn vợ, mắt anh nhìn chăm chú vào mắt nàng, mắt nàng ánh lên một tia áy náy.
– Ừ – Anh nói nhỏ.
– Anh có buồn em không? Nếu anh không thích, em sẽ xin sếp cho em ở nhà – Lan Chi hơi cuống lên nhìn vẻ mặt anh hơi buồn.
– Anh không sao. Công việc mà, em phải đi thôi. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên vợ chồng mình rời xa nhau, sau ngày cưới. – Sơn nói với giọng trầm trầm.
Lan Chi không biết nói gì, nàng chỉ ngồi dậy, ôm lấy lưng anh, áp má vào lưng anh, nghe tiếng tim anh đập thật mạnh và đều. Như muốn phá tan những suy nghĩ của anh, Lan Chi chồm lên, ôm cổ chồng, để bộ ngực trần của mình ép chặt lên lưng anh.
– Anh thích với Thục Nhi chứ? – Lan Chi hỏi nhỏ, mắt nhìn anh dò xét.
– Ừm.. cũng được. – Hồng Sơn chần chừ rồi nói cho qua.
– Sao lại cũng được. Em biết anh thích. Lúc đó hai người nhập tâm lắm – Lan Chi tinh nghịch bắt bẻ anh.
– Thì.. thì… ai thích lên mà không vậy… – Sơn hơi đỏ mặt, vì thật sự anh cũng không nhớ những phút cuối cùng mình đã làm gì.
– Anh gạt em ah… em nói có chứng cứ nhé – Lan Chi vừa nói, vừa đứng lên rời giường.
Nàng đứng thẳng người, cơ thể nàng không che đậy gì, cứ thế chạy khỏi phòng ngủ. Chưa tới 20 giây sau, Lan Chi chạy lên thở hỗ hển, thân thể nàng trần truồng, hai bầu ngực nàng nhúng nhảy bị che gần hết với chiếc máy ảnh to đeo trên cổ. Hồng Sơn bật cười, anh biết nàng đang định lấy gì, nhưng anh cũng cười vì hành động của nàng như một cô bé 10 tuổi tinh nghịch vừa phát hiện ra một trò chơi mới.
Lan Chi phóng lên giường, lao vào lòng Hồng Sơn, hai chân nàng duỗi thẳng ra, thoải mái phơi ra nhúm lông âm hộ mỏng manh. Tay nàng loay hoay, mở chiếc máy ảnh lên nhấn nút review, những tấm hình của Sơn đang bị bịt mắt cuốn lấy thân thể trần truồng của Thục Nhi, đủ mọi góc cạnh, toàn cảnh, chụp gần, chụp nghiêng, từng bộ phận cơ thể của hai người tiếp xúc, va chạm mơn trớn nhau đều hiện lên rõ mồn một. Nhưng điều không thể chối cãi được là anh và Thục Nhi thật sự cuồng nhiệt, cuốn nhau như thèm khát nhau thật sự lâu ngày. Hồng Sơn cảm thấy mặt mình đỏ lên, anh đằng hắng cho đỡ ngượng.
-Còn chối cãi không? – Lan Chi bỉu môi.
– Anh có chối cãi gì đâu. Nhưng anh thừa nhận vợ anh chụp hình rất đẹp đó nha. Chụp mọi góc cạnh đều có hồn, em rất có năng khiếu. – Hồng Sơn kiếm chuyện đánh trống lảng.
– Thật không? Ừ, em cũng thừa nhận, em xem lại mà thấy nóng bừng cả người. Em cũng thích hợp chụp nghệ thuật hen – Lan Chi vô tư nói.
– Ah hừm…. – Hồng Sơn ráng kềm lại, nuốt cơn buồn cười xuống người, mặt gồng đỏ lên, hình nàng chụp có chăng gọi là hình khiêu dâm, chứ hình nghệ thuật thì…
Hồng Sơn chợt nhìn xuống, cơ thể trắng hồng của Lan Chi đang ngồn ngộn trước mắt anh. Anh chợt thấy mình muốn nàng, dương vật anh đang bị đè dưới vai nàng vùng vẫy, cứng lên.
Lan Chi cảm nhận được vật phía dưới đang thức tỉnh, nàng ngẩn đầu lên nhìn chồng, mỉm cười. Hồng Sơn cuối xuống hôn vợ.
Anh chợt nghĩ ra một ý kiến nhỏ, người Sơn nóng bừng lên với suy nghĩ ấy.
– Hai ngày nữa em đi công tác, em phải đền bù cho anh – Sơn nói nhỏ vào tai vợ.
– Ưm, anh muốn gì em cũng chịu. – Lan Chi thủ thỉ như con mèo nhỏ.
Hồng Sơn với tay lấy cái caravat đi làm hồi chiều của mình, anh bịt lên ánh mắt ngạc nhiên của nàng, thít chặt sau đầu nàng. Anh bước xuống giường, xỏ vội vào chiếc quần sọt và vơ đại chiếc áo thun mặc vào. Anh tháo dây máy ảnh ra khỏi cổ nàng, đeo lên cổ mình. Anh bế nàng lên, đi từng bước xuống cầu thang. Lan Chi vòng tay ôm cổ chồng, nàng tin tưởng anh còn hơn bản thân mình, tai nàng áp vào ngực anh, tim anh đập thật nhanh, anh đang phấn khích.
Lan Chi có thể cảm nhận được mình đang được bế đi ra garage xe, có tiếng mở cửa xe, thân thể nàng được đặt xuống chiếc ghế da lạnh toát, cửa xe sập lại.
Chiếc BMW đen của Sơn trôi đi chầm chậm, anh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn vợ mình. Lan Chi ngồi băng ghế sau, hai tay để thỏng hai bên, mắt bịt kín, thỉnh thoảng nàng quay qua lắng nghe tiếng động bên ngoài, nhưng nàng hoàn toàn không đoán được mình đang đi đâu.
Trên đường đi, Lan Chi có thể nghe tiếng xe máy ồn ào xung quanh mình, do Hồng Sơn cố tình hạ nhẹ cửa kính phía nàng ngồi xuống một chút, chỉ đủ cho âm thanh bên ngoài vọng vào.
Kính xe anh đã dán phim chống nắng tối đen, buổitối bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy dáng người ngồi trong xe. Lúc này xe anh đang chen vào giữa dòng người đi chơi đêm trên đường Nguyễn Trãi, dòng xe nhích từng chút một, tiếng cười đùa của nam nữ, tiếng chửi tục la hét… vang vào trong xe. Thân thể Lan Chi bắt đầu rung nhẹ, nàng không biết mình đang ở đâu, nhưng xung quanh toàn tiếng người, rất đông người, còn nàng thì bị bịt mắt, thân thể không mảnh vải che thân. Mấy lần nàng không kềm được, định mở bịt mắt, định hỏi chồng mình đang ở đâu, nhưng nàng cố gắng chịu đựng vì đây là trò chơi của Sơn, cảm giác nhột nhạt khó chịu, nhưng thật hồi hộp và phấn khích.
Chiếc xe đi được 15 phút thì chầm chậm rẽ vào một công trình cao tầng, đang thi công, ánh đèn sáng rực, công nhân đang tăng ca buổi tối, Bicom – Department Stores and Office, nơi Hồng Sơn làm kỹ sư trưởng.
Thấy chiếc xe dừng trước cổng, hai anh bảo vệ nhận ra xa của Sơn, chạy rối rít mở cửa lớn và gật đầu chào với ánh mắt ngưỡng mộ. Sơn cho xe chạy chậm chậm vào công trình, xuống tầng hầm, lúc này hơi thở của anh cũng gấp gáp và hồi hộp. Xe anh đậu lại trong một góc tối nhỏ của tầng đậu xe rộng thênh thang. Sơn ra khỏi xe, đi vòng ra cửa sau, mở ra, anh bế Lan Chi lên, nàng vẫn không nói gì, nhưng anh cảm nhận được cơ thể nàng đang run nhẹ. Anh đi về hướng thang máy công trình, loại thang máy ngoài trời trong một chiếc ***g. Công trình của Sơn có 3 thang máy lọai này, chiếc anh đang đi là dành riêng cho vị trí lãnh đạo. Thang máy công trình chạy thật nhanh, nhưng ồn ào và không êm như loại dân dụng. Lan Chi lúc này thật sự lo lắng, tay nàng túm áo anh, mặt nàng đỏ bừng chui rút vào ngực Sơn. Nàng có thể nghe tiếng la hét, tiếng máy xe cơ giới, tiếng động cơ nổ ầm ầm, nàng thầm đoán ra đây là đâu. Nàng tưởng tượng mình đang ở giữa một công trình xây dựng, không mảnh vải che thân, xung quanh đầy công nhân, mồ hôi nhễ nhại, Lan Chi cảm thấy cơ thể mình rạo rực khó hiểu. Nàng có thể cảm nhận cơn gió lạnh liếm qua thân thể trần truồng của mình, càng lúc càng mạnh khi lên cao hơn, cao hơn, da nàng lạnh buốt, da gà nổi lên khắp người, nàng chỉ biết rút vào ngực Hồng Sơn....