Truyện sex Bể hạnh phúc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 4147
Chia sẻ:
Rồi anh nhẹ nhàng bồng em vào phòng của anh. Anh đặt em xuống giường và khéo léo nằm cạnh bên. Anh thủ thỉ bên tai em : “Em làm vợ của anh nha!”. Em chỉ biết gật đầu hạnh phúc, và anh đã hôn em một nụ hôn thật sâu, thật dài. Tràn lan từ đôi môi xuống cổ, rà rà xuống cạnh …ngực trái. Tay anh run run mở tung từng hột nút trên áo em. Lúc ấy, máu trong người em chảy rân trong các mạch. Người em nóng khôn chừng chờ đợi đôi môi anh tìm đến đầu nhũ hoa. Anh cứ miết nhẹ đều đều hòa hợp với bàn tay phù thủy bên bờ vú kia và nọ. Cứ năm mười giây anh đổi chiều tạo cho em một cảm giác khoái lạc vô cùng. Trong hoang mê, anh tiếp tục anh tiến dần xuống phía Nam người em, bằng cả đôi môi nồng ấm lẫn bàn tay trìu mến. Chiếc quần em thình lình bị kéo xệ xuống ngang đùi. Bàn tay anh nhanh nhẹn chộp vào giữa, làm cho em nấc mình sung sướng. Và cứ thế anh mơn trớn trên vùng cấm của em. Em chỉ còn biết trân người lại hưởng từng cơn khoái lạc anh mang tới cho đời em.
Đến khi chiếc lưỡi phủa vào huyệt nhạy cảm của em, em mới biết rằng mình đã hoàn toàn trần truồng. Em bỗng run lên. Run như một con thỏ con sợ sệt. Mông cứ nảy lên mỗi khi anh đánh trúng vào yếu điểm, và hai tay em vò tấm ra giường nhàu nát. Anh lại thủ thỉ với em: “Em hãy thả lỏng tự nhiên … không sao … anh thương”. Rồi anh bế em nằm ngang lại. Anh dùng hai tay khiển chân em ra hai bên. Anh khum xuống, đầu anh lại đặt vào giữa, hai tay anh hai bên. Rồi cứ thế … cứ thế, anh cho lưỡi đánh liên hồi vào trong làm em mới biết cái mùi ân ái nó đẹp và hạnh phúc như thế nào. Quả như với khả năng kinh nghiệm của anh, một người phụ nữ bình thường vẫn thấy mình sung sướng hơn ai hết trên trần gian.
Sau khi em đạt được khoái cảm lần đầu tiên trong đời, anh mới từ từ cởi hết quần áo anh ra. Anh nhẹ nhàng ôm choàng lấy em, và từ tư thế nằm trên đó anh khéo léo đưa một phần thân thể anh vào người em. Anh làm rất nhẹ nhàng như sợ em đau, chắc anh nghĩ em vẫn còn trinh trắng! Và rồi chiếc giường cứ nhịp nhàng khua lên, em nghe từng tiếng đập hạnh phúc dâng trào dưới tấm thân to lớn và vòng tay gắn chắc của anh. Phút giây đó rõ ràng là phút giây làm vợ ! Anh đã tuồng vào những giòng chảy tinh yêu vào người em để chấm dứt một đêm khoái lạc, nhưng là một sự mở màn của những đêm khoái lạc triền miên sau này …
Sau cái đêm sinh nhật đó em chính thức làm vợ anh. Tuy anh cũng đã biết em không còn trong trắng như anh tưởng nhưng không một lời hỏi han em vì sao. Có lẽ anh cũng hiểu tánh tình em ra sao, vì trước khi là vợ anh, đã có nhiều bạn bè độc thân của anh tới chơi và đã tỏ tình với em. Nhưng chưa bao giờ em cho anh biết con tim em luôn khóa chặt với mọi người, ngoài anh ra. (Mãi đến sau này em mới nói ra điều đó, anh chỉ cười thấu hiểu).
Cho đến nay, em càng yêu anh ấy nhiều hơn. Hơn mọi thứ trên đời. Vì anh thật sự là một người cha mẫu mực, một người chồng gương mẫu, luôn luôn đối xử tốt với em. Nên em không bao giờ có ý lường gạt anh điều gì cả. Duy chỉ một điều luôn thôi thúc trong lòng em, muốn nói, không bao giờ mở môi được. Chuyện em bị ông bác sĩ làm nhục ở Việt nam, anh vẫn chưa bao giờ được biết. Tuy anh đã biết em là một người vợ không còn trong trắng trước khi đến với anh, nhưng anh không hề biết đây là một tai nạn. Cái bí mật xảy ra tại phòng mạch bác sĩ QM, em đã phá đi cái bào thai, anh nào có biết, mất trinh đây với anh thật không phải em là hạng gái hư ! Cũng hy vọng anh đừng nghĩ vậy. Nỗi niềm này thật không biết chia sẻ làm sao với anh vì anh không bao giờ muốn nói tới.
Gần hai tháng nay, gia đình em, sau gần mười năm chung sống, lại đón nhân thêm một tiếng cười tí hon của thằng con trai của em và anh ấy. Nó giống anh ấy như khuông, cũng nghịch ngợm lắm. Lúc em sanh, nó cứ “giỡn” chồi thụt ra vô tới nửa ngày mới chịu ra, nên ông bác sĩ đành phải dùng cây mỏ vịt (số của em gặp mỏ vịt hoài) mở cửa mình em muốn rách luôn, mới lôi anh chàng ra được. Bây giờ, nhìn anh cười giỡn ôm con, ôn lại quá khứ bi đát xa xưa mà nước mắt em lưng tròng. Những gì em trao cho anh ấy mãi mãi vẫn không được trọn vẹn. Ôi, nỗi lòng này không biết có ai hiểu!
HếtĐêm hôm đó hổng biết mắc chứng gì mà tôi đau bụng triền miên. Đi tiêu lần đầu, lần hai rồi lần ba, xoành xoạch, xoành xoạch như gà mắc đẻ. Thét rồi không muốn đi lên đi xuống lầu nữa, phần vì đi nhiều muốn thụt con trê nên mệt, phần thôi thì ngồi dựa đại đâu đó để chờ mót thì đi.Đang loay hoay với cơn đau bụng từng chặp thì tôi nghe tiếng khịt mũi, tôi nhận ra ngay tiếng của Tám. Chị là bếp của gia đình người bác, coi cũng lịch sự ớn, ngày ngày ra vô thường đụng mặt nhau. Chuyện gia đình chị coi mòi thiếu êm ấm, chồng ba lăng nhăng mèo mỡ tùm lum. Chị giận đi nấu ăn cho người ta để khỏi xốn mắt vì cảnh chồng dập dờn trai gái.
Chị thường ca với tôi : đàn ông đoản hậu, có vợ còn muốn đèo bòng. Tui cần cho mấy cha gặp ba con đĩ bịnh hoạn tám tầng mới tởn. Nó vặt cho bể ống khói mới chừa. Tôi nghe bắt tức cười nên trách chị : Tám à, giận chồng mà cầu mong chiện đó, hổng nên. Bộ ổng bịnh rồi Tám bỏ được sao. Còn nói chi Tám hổng biết ổng bịnh, thấy ổng mò dìa chưa kịp mắng chửi, ổng đâm sập vô bốc hốt và đè ngang, rồi Tám có dám hất ổng không.
Tám coi mòi đuối lý, nhưng nói đại : xí, còn lâu tui mới cho ổng đụng. Đồ thứ ở dơ, chê tui đi kiếm người khác, tui cho để mốc luôn, chớ đừng hòng. Tôi không muốn đôi co nên chỉ nói lửng lơ : thì tui cũng mong Tám cứng rắn như vậy, chớ tôi thấy bà nào bà ấy giận chồng mấy mà ổng léo hánh vô là cũng chịu đèn.
Bình thường Tám ít mang kiến, nhưng thực sự là Tám cận khá nặng. Điều này Tám thố lộ với tôi khi hai người nói tán dóc với nhau. Tám nói : nhặt gạo là phải có kiến mới thấy. Thành ra nghe tiếng Tám lục đục là tui biết liền vì cái tướng đi phục phịch của chị. Vả lại, cả gian dưới này chỉ có mình Tám ở, gia đình bác tôi đều ở trên lầu. Tôi phần đang chọt bụng, phần cũng không muốn gây ra tiếng động làm chi nên giữ nín khe.
Tám lò dò mở cửa buồng tiêu, bật đèn lên và chừng như yên chí đêm khuya chẳng còn ai quanh quẩn nên ung dung ngồi đái xè xè. Loại nhà cầu xây thấp tẹt, bàn ngồi là hai khối gạch thu lu, khi đặt bàn tọa là trông huơ trống hoác. Tám nặng bụng nên vừa ngồi xuống là đái bung vung vít. Tám rặn xè xè, nước xối thao thao. Tôi trân mắt nhìn, cả đám lông dầy tum húp, khi Tám rặn hai mu lồn cử động xập xè, quỉ thần ơi, cả một mớ lồn to tổ chảng. Tám đái có dây có nhợ, lâu dữ chưa xong, mỗi lần thót cái bụng đùn nước tiểu ra là hai mu như cọ vào nhau lép nhép.
Tám đái có vẻ hả hê. Tôi chợt bay mẹ nó cơn đau bụng. Biết mười mươi là Tám hổng hay hoặc biết tôi rình, nên tôi đứng rột lên nhè nhẹ, sáp lại gần cửa nhà cầu nhìn cho đã mắt luôn. Coi bộ Tám muốn đi tiêu vì đái rồi mà rặn è è tiếp nữa, cái lồn do vậy càng đánh nhịp chừng chừng. Tôi dang bàn tay ra ướm, cơ chừng cả cái lồn Tám muốn trám kín lòng tay. Tôi hổng dè là lồn Tám bự cỡ vậy. Trước giờ nói giỡn thì chọc ghẹo sơ sơ, chớ có khi nào tin là có ngày được thấy lồn Tám mãn nhãn vậy đâu.
Tôi hân hoan khoan khoái, chép môi nuốt nước miếng thèm thuồng. Tôi co hai tay thu vô háng kẹp vì con cặc tôi nãy giờ độn cứng tê luôn. Tôi hả miệng ra như chó chờ chực cức, lưỡi thè thè như muốn liếm lồn Tám. Hai mắt tôi thiếu điều muốn văng ra để bay bám vô lỗ lồn Tám mới đã. Tám xốc áo lên nên cả khoảng bụng bày ra, một khoảng bụng không còn phẳng phiu như con gái, nhưng lại lớn và rộng bè bè. Tôi nghĩ nếu đặt đầu lên đó gối thì êm lắm lắm. Tôi theo dõi Tám mà đầu óc quay cuồng, tưởng tượng được mò tay vô sờ, bóp lồn rồi đút ngón tay chọt vô lồn Tám mà vọc thì phê làm sao....