Truyện sex Bể hạnh phúc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 4146
Chia sẻ:
Sau một phút nằm im, rồi ông cũng lấy ngón tay ra. Em như là thấy nhẹ nhỗm đi rất nhiều. Em định ngồi dậy tìm quần áo mặc lại, nhưng em bỗng thấy choáng váng mặt mày, và trong tít tắt em ngả mình xuống đi vào giấc ngủ. Mũi chích kia có lẽ là thuốc mệ. Và chuyện gì đã xảy ra sau đó em hoàn toàn không biết. Nhưng với một sự tưởng tượng của bất cứ ai cũng đoán ra được ông đã làm gì em trong suốt thời gian đó, với những hình thức bình thường nào hoặc bẩn thỉu đến bao nhiêu, chỉ có trời và đất biết.
Em chỉ biết là khi tỉnh dậy đã thấy trên người quần áo chỉnh tề và nằm trong phòng chờ đợi. Cô y tá đỡ em dậy. Em lật đật ra về, tuy là toàn thân rất yếu ớt. Về tới nhà, em còn nhớ má nói với em: “Sao mặt mày xanh quá vậy ?”. Em gật đầu rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Ở đó, em đi tiểu và thấy rất đau rát. Phát hiện có ít máu ở môi âm đạo. Bàng hoàng và sững sốt em không biết phải làm sao. Định báo cho má biết, nhưng vì sợ má lo lắng em cuối cùng cũng không nói ra được.
Chiều đó, đợi mẹ đi chợ rồi, em mới dám lén cởi quần ra, lấy kiếng soi bên dưới xem có bị gì không. Sau một lúc tìm tòi vạch vẹ, em phát hiện thêm những vết trầy xướt và có chút máu. Em nghi là màn trinh đã bị rách và lỗ âm đạo bị nở to hơn (dù là chưa bao giờ biết nó nhỏ cỡ nào trước đó).
Rồi chuyện đau đớn đó cũng dần dà phai mờ theo thời gian chờ đợi để được định cư … Đâu chỉ hai tháng. Em bỗng phát hiện ra kinh nguyệt không còn. Nghe người ta nói không có kinh cũng là một triệu chứng có thai. Đến bây giờ em mới nghĩ tới mình bị ông bác sĩ làm nhục và rất có thể đã mang bầu. Sợ quá em không dám nói với gia đình mà tâm sự với một cô bạn thân. Hy vọng cô ta cho ý kiến hay nào đó vì em thật hoang mang quá đỗi. Khi nghe xong, hai đứa tụi em đã ôm nhau khóc thật lâu cho số phận xấu số của em.
Sau đó, cô bạn gạt nước mắt nói với em : “Mày đừng lo để từ từ tao tìm cách coi xem sao”. Tuần sau đó cô bạn em tới nhà và viện lý do em sắp rời Việt Nam nên xin với ba má em cho tụi em đi Nha Trang chơi lần cuối. Em và cô bạn thân đó, tên Nga, học chung với nhau từ lớp 1 tới 12 nên gia đình em coi Nga như người trong nhà. Ba má em đồng ý cho tụi em đi, nhưng họ không ngờ rằng tụi em đi ra Nha Trang chỉ để “giải quyết vấn đề”. Đúng như em và cô bạn đã dự liệu, em có mang gần 2 tháng rồi. Thật đau đớn vô cùng cho một con bé mới lớn còn khờ khạo lại sắp sửa làm mẹ. Nó chưa bao giờ gặp sóng gió lớn đến như vậy trong đời. Trời ơi, làm sao nó có thể một mình gánh vác hết được. Phải phá nó đi thôi. Dù hành động này là một sự ích kỹ vô cùng, nhưng cũng đâu còn cách nào hơn…
Khi bước chân tới phòng mạch của bác sĩ QM ở ngã tư xóm gà, em rất sợ và hoang mang. Cả trăm câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, phá thai có bị trở ngại gì cho sau này, hạnh phúc gia đình có ảnh hưởng chi không ? Rồi đứa con trong bụng em là vô tội. Tuy lúc đó em còn khá nhỏ nhưng cũng biết được chuyện phá thai là phi đạo đức vô cùng. Nhưng đoạn cô bạn thân cứ khuyên răn, giải thích đủ điều cho em biết. Em cũng bế tắc nghe theo. Và một lần nữa em phải trần truồng trước mặt một vị bác sĩ khác. Vẫn hai chân gác hai bên nạng sắt và cái mỏ vịt quái ác ông dứ dứ như hâm he xé toạc em ra. Em như không còn tri giác gì nữa, nước mắt rơi lả chả … Sau nửa tiếng làm việc, em khệ nệ bước ra phòng ngoài. Cô bạn thân nôn nóng cả buổi dìu em ra xe trở về nhà trọ. Tội nghiệp cô ấy, cứ lo chăm sóc em từng miếng ăn, nước uống cho tới khi tụi em trở về SG.
Sau khi định cư ở Hoa Kỳ làm vợ người anh rễ. Em may mắn được mọi người đón nhận một cách thương yêu, như một người thân trong nhà, vì trước lúc chị em chết chị cũng được cảm tình từ phía mọi người. Nhưng em có được địa vị làm má trong lòng ba đứa con nhỏ và có được địa vị làm vợ của anh rễ không thì em chưa biết rõ. Riêng em, thì luôn luôn nghĩ rằng mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt sau lưng chị em, là một diễn viên vai phụ trong tuồng kịch ba người, nên mọi việc xử sự em rất là e ngại, rụt rè. Kể cả anh ấy cũng e dè trước một cô em vợ mới quen ; dù là trên mặt pháp lý em đã là vợ chính thức của anh ấy, nhưng hai đứa vẫn ở riêng hai phòng.
Thoạt đầu mới ở chung, anh thường hay khách sáo, mở lời cám ơn em đã không ngại thân con gái đường xa đến đây giúp anh chăm sóc mấy đứa con anh. Trước mặt em, anh luôn thu mình khiếm nhượng. Em thấy anh ấy đáng thương lắm, nhưng vẫn câu nệ. Có lần anh còn nói : ” Anh hứa rằng anh sẽ làm giấy tờ ly dị để em được tự do nếu em đã tìm được người trung ý. Anh không bao giờ có ý gán ép em chuyện tình cảm …”. Thuở đó, em cũng cho những lời anh nói là điều thực tế, em vợ chắc không cưới được anh rễ đâu, nên cũng hững hờ với mọi sự chăm sóc của anh ấy. Nhưng rồi ngày tháng trôi nhanh, suốt hai năm chung sống với anh, anh cứ tiếp tục chăm sóc tử tế với em, chìu chuộng em từ A tới Z, và tuyệt đối không có những hành động sỗ sàng nào. Dần dà, em đã thay đổi ý nghĩ, tình cảm đột nhiên đến với anh ấy rất nhiều. Nhiều đến độ em không thể ngờ được. Rõ ràng những cử chỉ quân tử của anh thực sự đã chinh phục được lòng em. Tụi em có phần thân hơn và không còn e ngại những cái va chạm tình cờ, hay như sẵn sàng đón nhận sự săn sóccủa đối phương.
Vào một buổi tối nọ, một buổi tối nhớ mãi suốt đời em. Sau khi cho mấy cháu ngủxong, em lo bỏ thịt từ ngăn đá ra cái sink, lo cho thức ăn ngày mai, em định vào phòng mở computer để đọc email và tin tức như thường lệ. Khi bước vào phòng, em vô cùng ngạc nhiên vì những đóa hoa hồng rất đẹp được đặt ở góc bàn, với một tấm thiệp to màu đỏ cùng hàng chữ in đậm “Happy Birthday To You”. Em bước tới, hân hoan cầm tấm thiệp lên và đọc hàng chữ bên dưới “Love you, ông xã”. Không biết nỗi vui mừng của em dâng cao đến cỡ nào mà chỉ thấy trái tim em nhói lên. Rồi anh ấy thình lình xuất hiện đàng sau cánh cửa. Trên tay anh cầm một gói quà rất lớn và trao liền cho em. Anh nói: “Happy Birthday, em!” Lúc đó, em chỉ thấy mặt anh bừng sáng. Em cầm ngay gói quà mà tay run run, nước mắt lưng tròng. Anh bước tới ôm vai em nói nhỏ: “Em dễ thương quá … nè, mở quà đi! Theo tục lệ người Tây phương em nên mở quà liền để cho anh vui”. Lúc đó, em thấy hạnh phúc vô cùng vì em đang đứng cạnh một người chồng cao ráo đẹp trai, biết ga-lăng, có lòng trách nhiệm, dễ thương và còn biết pha trò để mẹ con em cười đau cả bụng. Anh cũng rất ư là tinh nghịch, lần đó, anh đã bao bọc món quà với hàng chục lớp giấy, làm em cứ như mở hoài không hết.
Nhưng cứ tưởng là em run, nhưng thấy mặt anh ấy còn hồi hộp hơn em. Khi tấm giấy cuối cùng được xé ra, trước mặt em huy hoàng là một chiếc cưới. Em cầm nó lên giả vờ như không biết chuyện. Tội nghiệp anh cứ nuốt nước miếng chờ đợi một phản ứng đồng tình nào đó từ phía em. Thật ra em cũng không biết phản ứng với anh như thế nào, có lẽ em quá sung sướng xúc động. Sau gần hai năm chung sống với nhau, anh thực sự đã chứng minh cho em thấy rằng anh có thể bao vệ và cho em một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Rồi cuối cùng, em chỉ còn biết nhắm mắt lại, từ tốn đeo chiếc nhẫn cưới vào tay. Thình lình, anh lao tới ôm chầm lấy em. Siết chặt. Anh nói : “I love you so much!”. Em chỉ thấy mình bỗng hạnh phúc tê dại, nằm ngoan ngoãn trong lòng anh để hưởng hết cái thú yêu đương chưa bao giờ có được....