Truyện Sex Bàng Quyên
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6548
Chia sẻ:
Một bữa, anh vắng nhà, tôi hỏi, chị nói ảnh đi về quê thăm má. Nhân cơ hội, tôi bày tỏ những sự việc đã thấy để xin lưu tâm giữ ý giúp cho. Chị xác nhận ngay nhưng lại nói sang hướng khác : tui biết chớ chú, nhưng ngặt anh chú cắc cớ lắm, đó là ảnh còn giữ gìn, chớ dể tuồng luông, chắc ảnh còn dữ tợn nữa. Một hai, tối đến ảnh bắt tui phải ở truồng mới nghe, tui năn nỉ nói còn kẹt có chú, ảnh mới chịu tha. Tui để mình trần là còn đỡ. Tôi ngỏ ý xin dọn đi, chị nói hổng được : chú mà đi là ảnh nói tại tui. Chú ráng ráng để tui lần hồi chấn chỉnh.
Chấn chỉnh gì mà lâu lắc thấy mồ. Trái lại còn như tăng thêm nhiều sự phức tạp khác. Hồi này ảnh có cái xe chạy chở ôm, đi khuya lơ khuya lắc mới về, tắm rửa nghe xòm xọp, nói năng lớn tiếng, kể hết con ca ve này, lại bà đi buôn sồn sồn nọ ngồi xe ôm ảnh sát rạt, còn day vú, kẹp đùi dụ dỗ ảnh nữa chớ. Chị vợ một hai nói là đã khuya, ảnh nhỏ lại một lát, đến khi vô buồng thì coi như thuộc giang sơn ảnh, nên cóc còn ké né gì hết.
Hai người giỡn nhau rúc rích như chuột, nghe chách chách và ui ui những tiếng gì đâu dị hợm làm sao. Một lát nghe chí chóe đừng mà, đừng mà, rồi huỵch huỵch liên tu bất tận và mặt trận rã đám. Khỏi cần đoán, tôi cũng biết hai anh chị vừa làm gì trong cái tổ tò vò. Bởi vậy, hai người lăn kề ra thì tôi bắt đầu lục cục suốt đêm. Khi không đâm bị đái rắt, phải nhổm dậy hoài. Rón ra rón rén đi, kẻo ảnh chị nghĩ tôi tò mò, thóc mách. Vậymà cái gì không muốn thấy cũng phải thấy.
Cái tay mắc dịch của ảnh còn đang úp gọn lên vú chị và chèn đéc ôi hai ông bà lõa lồ một cục. Tôi thấy hai vú của chị đã muốn tiêu dên cuộc đời, giờ lại trộm dòm cái háng chị làm sửng sốt tổ chảng. Lông gì rậm rạp như rừng già, lại lượn lờ chạy dài lên tận rún, hai đùi như hai cột sáp trắng phau, hai màu tương phản nhau càng làm cho cái tam giác ngược ánh lên rực rỡ. Chị nằm khép hai chưn mà còn lồ lộ một vùng, to như múi sầu riêng trái bự nhứt. Còn anh, khúc dồi đã thun mà coi còn kịch cợm, thứ đó cương lên chắc ngó sần sần. Tôi nghĩ hèn gì hai anh chị rượng lên rượng xuống, lại được rót rượu vô thì thoát sao khỏi phừng phừng lên. Tâm tánh anh, môi trường xung quanh, hằng ngày tiếp xúc với đùi với vú thiên hạ, ảnh ăn chay được, có họa tôi gọi là thánh. Huống chi vú chị lại đẹp, lồn lại dòn, mụ nội tôi biểu đừng nhảy xổ thì tôi đúng là con nít.
Tôi về nằm lại mà luôn trằn trọc. Cứ nhắm mắt là thấy hai cái vú chờn vờn của chị, tôi muốn ngứa ngáy hai tay. Khi không tôi ước ao giá gì cho tôi thay thằng con chị một bữa, tôi mà ngậm bú cái vú chị chắc là thấu tận trời. Tôi sẽ mút cho chị oặt người ra và một tay tôi sẽ giúp day vê lên núm vú để sữa không ọc ra nữa mới tuyệt. Nhưng ước để ước suông mới càng óc ách, sáng ra bã cả người, đi làm sớm ngang qua chỗ anh chị mà dưới hạ bộ nghe giựt giựt.
Bởi vậy, nghe tin ảnh về quê, tôi mừng hết lớn. Giờ thì chẳng cần chị kèo nài, tôi cũng dặn dò chị chờ tôi mua thêm món gì về cùng ăn cho vui. Có thể chị quen ngồi ăn chung nên dù ảnh đi vắng chị cũng không e dè gì hết. Tôi ngồi ăn mà ngó miết vô vạt áo chị hoài. Chị liếc thấy mà hổng lẽ đứng lên đi mặc thêm áo nịt như vậy là ké né sao. Nên chị kéo cho xuôi bớt hở, rồi điềm tĩnh ăn cho xong bữa. Tôi rọ rạy ấp úng mấy lần, chị nhận ra nên vặn hỏi : chú có điều gì muốn bày tỏ hả. Chị cố giằn chữ chú để kéo một hàng rào cấm kỵ hổng cho tôi lấn qua.
Tôi làm ra bình thản và cơm mà nói lí nhí : tui nói thiệt chị đừng giận, bữa nào đang ăn mà thấy chị bung áo cho nhỏ bú là tui muốn nghẹn. Chị tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên, tôi phải nói nữa : thiệt mà, liếc hai vú nhủng nhỉnh giữa các khoảng hở tôi đã ngộp bằng chết, chị lại bạch bung áo ra thì có nước tôi muốn thăng luôn.
Chị cười xè xè, thú vị : vậy à, tội nghiệp hôn, vậy hồi nào tới giờ chú chưa rờ mó ai à. Tôi thở dài, còn hơn đoàn tàu suốt Bắc Nam dài dặc. Chị chép miệng : tui hiểu, tui hiểu, nhưng chú biểu tui phải làm sao, chẳng lẽ để nhỏ đói cho nó khóc inh lên. Tôi đã qua được cái khó ban đầu nên hết ngượng ngập nữa. Tôi nói một thôi một hồi : tình mẫu tử thiêng liêng, ai dám cấm cản chị, song chị phải tội cho tôi là bị ngứa bàn tay. Đó, chị thấy, ảnh sẵn có chị một bên mà còn rọ rạy hổng giữ nổi. Tui gặp ảnh bóp vú chị hoài. Chị giựt mình, thì ra tôi cũng tò mò đó chớ.
Nhưng chị lại khoái tỉ : vú mớm tui đẻ con rồi nào có còn ra hồn, chú mết chi tội vậy. Kiếm đại cô nào chưa chồng mà ôm cho đã. Chắc là chị muốn thử tôi, tới nước này tôi còn ngại gì chớ. Tôi nói tét bét với chị : vú người con một mới nở hết cỡ, lại nuôi con sữa tạo càng nặng và êm hơn. Chị mà cho tôi nựng sơ thôi cũng đã, chớ đừng nói là làm gì hơn. Tôi nói lửng lơ, cốt tạo cho chị có ấn tượng.
Chị ngần ngừ một hồi rồi biểu : thôi được, nhân ảnh vắng nhà, tui cho chú rờ một lần cho biết, nhưng tuyệt đối không được xin xỏ lần sau. Tôi ừ ào chấp nhận liền. Chị lại nói : đó, chú rờ đi. Tôi không vập vô ngay, chị thấy lạ : ủa, xin xỏ đã đời, chừng tui cho lại khựng. Tôi giải thích : không phải khựng nhưng chị để áo kè kè thì tui rờ chỗ nào. Chị làu bàu : thiệt đàn ông mấy chú nhiều chuyện, được voi còn đòi tiên. Nói thì nói chớ chị cũng cầm hai vạt bung ra : nè, tui mở áo rồi rờ đi.
Tôi thấp thỏm nhìn ngây vô hai vú, chị cũng như nín thở dõi theo tôi. Hai bàn tay tôi đưa thu lu ra, ngập ngừng rồi bất thần chộp vô hai vú chị. Tôi rên lên : ôi, sao mà mềm ấm quá. Chị ưỡn ngực lên, tôi quên là chỉ có phép rờ nên gảy bóp vào hai núm vú và cả hai bầu. Chị nhúc nhích, chắc là nhột. Tôi tỉ tê : vú này mới là vú, chớ còn ba con nhỏ nhí nhách vú chút nị mà làm bộ thấy ghét.
Thực ra tôi rất muốn giữ trọn vẹn lời cam kết bất thành văn giữa hai người để chị có thể tin tưởng lâu dài nơi tôi, vậy mà không hiểu sao khi tôi đặt được bàn tay lên ngực chị thì mọi việc trở thành loạng quạng, sai bét cả. Về phía chị, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt say mê, đắm đuối của tôi nhìn chị từ hồi nào tới giờ, nhứt là cái vẻ ngây ngây dại dại, khiến chị thấy tội nghiệp, nên chính chị cũng góp phần làm cho tôi vi phạm điều đã hứa. Chả thế mà lúc hai bàn tay tôi chạm vào hai bầu vú chị thì tự dưng chúng săn cứng lại ngay. Chính chị cũng hồi hộp như tôi không kém và ngượng nghịu lùng bùng. Chị nhìn tôi, đáp trả bằng tia lờ đờ, háo hức, nửa như muốn khuyến khích tôi bạo dạn lên, nửa như lại muốn ngăn tôi đừng tiến quá đà xa mãi.
Tôi hết sức phân vân vô chừng nên có phần khựng hai tay lại, im ắng thăm dò xem chị phản ứng ra sao. Tôi thấy chị nấc lên dồn dập rồi lảng tránh quay đi hướng khác. Hai vạt áo vẫn để mở bung, hai quả vú vẫn bày ra trọn vẹn. Tôi đánh liều dợm thử bằng cách gảy nhẹ ngón cái lên mỗi bên núm vú. Chị bắt rùng mình mà những hạt nơi quầng thì nở rộn lên, tôi đoán chị xúc động. Tôi nhanh tay vê lăn hai cái núm và nhớm day nhè nhẹ chỗ các quầng. Sữa trào ra bôi ướt hai quả vú nhúng nhính nặng căng. Chị lảo đảo đứng không vững, tôi vội kê vai vào để chị dựa. Chị thở phào và ngả đầu vào, vô hình dung tôi lui ra phía sau mà hai tay thì nằm gọn ôm lấy trên hai vú.
Tôi chỉ cao nhỉnh hơn chị một chút xíu, tôi nghĩ để khoảng gáy chị dựa hẳn vào vai và một phần lưng trải dài trên ngực tôi thì chị sẽ thấy vững chãi, vậy mà không. Từ khi tôi úp hai tay măn sơ sơ đầu vú thì chị run bắn lên, hàm răng đánh vào nhau lập cập, chị kêu lạnh toát cả người. Tôi đoán hay là chị bị cương sữa nên vậy, nhưng chị bảo không phải, cái lạnh như từ trong xương trong tủy tỏa át ra làm chị giống đang bị sốt rét nặng....