Đọc Truyện Sex - Trăng Mật
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 16674
Chia sẻ:
Ngọc Thạch thì không biết vậy. Cuộc chiến đang ngon lành nàng chuẩn bị đợi cuộc pháo kích chính thức đánh vào hậu phương nàng, thì Tám Lụi khựng lại ra chìêu suy nghĩ. "ủa, cái anh này, sao tự nhiên muốn nghỉ giải lao?" Nghĩ vậy, Ngọc Thạch quan sát lại cơ thể của mình, có thể có một vết sẹo hay điểm xấu nào làm cho anh chàng ta mất hứng chăng? Trời sinh nàng Ngọc Thạch cũng lạ. Mặt may tay chân thì ngâm ngâm đen, nhưng phía bộ đồ lòng thì phơn phớt trắng, ởvài nơi khác ửng hồng nức nở. Chân nàng dài, lúc sau này nhờbớt lao động cho nên thon thon trường túc nhất là phần mông nàng, không có va chạm với đàn ông cho nên cứng săn lên, giống mấy người con gái mìên biển nhờ đôi chân đi nhấn cát nên no tròn, mặn mà miền thùy dương.
Đời của Tám Lụi bao nhiêu nãm cát bụi giang hồ. Mười tám tuổi đã biết bẻ măng háỉ lưu, vậy mà chàng ta lại chưa bao giờ rớ trúng một em "gin", bởi vậy khi gặp Ngọc Thạch trong tình trạng này, Tám Lụi đâm ra lúng túng. ông bà mình hồi xưa nól rất đúng, Quanh co của cuộc sống ăn thua ớ sự "mớ hàng". Nhất là trong vấn đề ái ân, hay có "huông" lầm. Thời mới vào Hải quân, bạn bè rủ rê Tám Lụi đi "phá trinh". Họ nhè dẫn Tám Lụi lên miệt "Ngã ba Chuồng Chó" Hạnh Thông Tây, gần Trung tâm Tiếp Huyết Gò Vấp. Ở đó, Tám Lụi bi một em giang hồ đã điểm" khiên chàng "đứt chỉ cà tha". Tám Lụi nào có vui sướng gì cái buổi hôm ấy? Trai tân gặp gái giang hồ đem nạp cho em cái "tiết trinh" đáng gìá rlgàn vàng. Cũng từ cái "huông" đó, sau này cặp bồ cặp bịch, bắt bò lạc tùm lum nhưng toàn gặp mấy em "xí mứng" bể ống trước rồi. "Cuộc đời mình chắc phải lên hương," Tám Lụi mừng thầm, Bà chủ bar mà còn giữ 'gin" chắc là phải hên lắm. Nghĩ như vậy, Tám Lụi đâm ra e dè, nhẹ nhàng như cánh bướm đáp xuống nụ hoa. Những bài bản kinh nghiệm trong đời sống gối chăn, Tám Lụi ném qua một bên. Anh ta mày mò nhẹ nhàng từ tốn kiểu người ta lột vỏ bánh tét. Nói cho đúng hơn, Tám Lụi trở thành một thợ bơm bánh xe đạp. Anh ta nhún nhẩy đều hòa. Mỗi lần Ngọc Thạch nhăn mặt là Tám Lụi hãm bớt lại, giống như người ăn trộm sợ chủ nhà la sảng.
Riêng Ngọc Thạch bao nhiêu năm chờ đợi chỉ có ngày nay nàng cốgắrlg hòa nhập với cuộc vui, vậy mà vẫn cảm thấy lợn coin. Nàng nhớ thời còn nhỏ, rất sợ mấy ông thầy chích, nhìn thấy cây kim là ớn lạnh rồi, chỉ mong sao ông Y-tá phóng mẹ nó vào da thịt rồi tới đâu thì tới. Ngọc Thạch nhắm mắt chờ ông thầy chích Tám Lụl đâm lút cán kim bơm thuốc. Tám Lụi lại từ từ cọ quẹt cử chỉ này khiến cho Ngọc Thạch vừa khó chlu, vừa nhức nhối. Đến khi "con ong đã tỏ đường đi lôi về, cả hai cùng thở phào sung sướng, còn hơn trút gánh nặng ngàn cân hồi hộp. Phía bên ngoài buồi ấy, tự dưng mưa trái mùa đồ xuống. Tiếng mưa lộp độp trên mái ngói tạo thành âm thanh rả rích, phía bên trong cặp tình nhân tha hồ tưởng tượng cảnh bồng lai, có gió mát trăng ngàn, có ticng dế nỉ non, có con chim kêu, con cu hót, con gà gáy, con chuồn chuồn cắn rốn, tái tê cụp lạc. Khác với người nữ bình thường, vứa bi mở cồng đào nguyên thì rơi vài giọt lệ tiếc nuối, nàng Ngọc Thạch bẽn lẽn cười, nụ cười kiêu hãnh:
"Anh thấy em chưa, tất cả đời em là của anh rồi đó."
Hình ảnh bà chủ bar chàng ăn trãn quấn ra khỏi mát Tám Lụi. Nàng chỉ còn là một thục nữ đa tình, vừa trao gởi cải hồng nhan cho hiệp khách:
Bên song cửa dáng ai ngồi
Anh đưa tay móc miếng mồi hồng than
Rung rinh tay móc miếng mồi hồng nhan
Có cây đẫm ướt, mắt chan chứa tình
Còn Tám Lụi thì trong lòng khoái cảm, chàng ta cố moi óc nhớ lại bài thơ của Đinh Hùng:
Ta đặt em lên ngai thờ nữ sắc
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa
Ta sung sướng thở lấy hồn trinh tiết
Ôi tê tái cả mình em ra huyết
Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Nhắm mắt lại để hồn theo mộng ảo
Em nhăn nhó ta lắc đầu thương thảo
Em thở khì, ta lại hung hắng ho
Em thẳng người ta lại muốn nằm co
Em nức nở, ta thuyền ra cửa biển...
Thế là em Ngọc Thạch đã trở thành đàn bà, còn Tám Lụi hơn ba mươi tuổi đời mới biết cái tiết trinh là gì?
Sau cái đêm say rượu động tình, cặp Ngọc Thạch và Tám Lụi quấn quýt bên nhau thường trực, khách đến chơi quán NgọcThạch không còn thấy Tám Lụi la cà ở các bàn rượu, mà chàng ta trở thành ông chủ quán đúng nghĩa.
Nàng Ngọc Thạch lúc này càng giữ gìn Tám Lụi hơn. Nàng không cho người tình được phép lân la với các em. Tám Lụi về mặt tìên bạc, đã lên hương thấy rõ, nhưng kỷ luật do Ngọc Thạch đặt ra cũng khép lại chặt chẽ. Nhìêu lần có lệnh công tác, Tám Lụi cũng trễ nãi luôn. Commandant Cử, Thuyền trưởng của Tám Lụi, rất thương em út nhưng không có cách nào che chở mãi cho chàng ta được.
Sổ quân bạ của Tám Lụi càng ngày càng tăng thêm những ngày tù phạt, và tới một ngày nào đó, Tám Lụi bèn làm một phát đào ngũ? Bộ đồ trắng hào hoa phong nhã thủy thủ đành xếp lại trong một ngăn tủ khóa kỉn với nỗi buồn thương trực.
Là dân chơi nhờ mác "Hải quân", nay bị co lại, Tám Lụi buồn bực về chuyện này vô cùng. Chàng ta trở thanh kẻ nghìên rượu vì thời thế. Ngọc Thạch không biểu nối tâm sự của chàng. Khi yêu rồi, người đàn bà trở thành ích kỷ. Miễn sao có Tám Lụi bên cạnh hoài hoài là chịu rồi. "Anh là chỉ của riêng em." Ông Commandant hay chiếc tàu không phải là nỗi ám ảnh cần thiết của Tám Lụi hãy quên nó đi," những trở ngại vô lý ấy!
"Thương nhau vì nghĩa, yêu nhau vi tình," nhưng dần dà Tám Lụi bỗng thấy ray rứt về mối tình quá "khắt khe" của em Ngọc Thạch. Cũng bời vì đó mà Tám Lụi, một chàng Hải quân yêng hùng nay phải đào ngũ, suốt ngày quanh quẩn trong quán rượu, bạn bè xa lánh dần. Những bực bội đó khiến Tám Lụi trở nên nóng nẩy khác thường, hay cự nự mọi người vô cớ. Bản tính đìêm đạm, trầm tinh của một tay anh chi biến mất khỏi chàng.
Nỗi bất mãn đó nung nấu trong lòng Tám Lụi mỗi ngày một tãng, và trong một tiệc rượu cuối tuần, Tám Lụi đem trút nìêm u uẩn này lên đám khách nhậu. Buổi hôm đó, sau mấy chầu mời qua mời lại, Tám Lụi gây gỗ với một số anh em quân nhân và cuốl cùng động thủ chân tay. Tám Lụi dùng dao lụi một người lính khác binh chủng ngồi cùng bàn. Máu đổ, rượu văng. Cảnh hỗn loạn xảy ra. Mấy em chiêu đãi chạy tứ tung.Nàng Ngọc Thạch thì bênh vực Tám Lụi cũng nhào vô đánh đấm vớl đám khách.
Toán an ninh hỗn hợp được báo động kéo đến vây quán. Cảnh sát, Ouân cảnh sắc phục ào ào tràn vào giải quyết Tám Lụi lúc đó ờ trong tình trạng lính đào ngũ bất hợp lệ. Không may cho Tám Lụi, toán Quân cảnh này là những người mới tới, đối với Tám Lụi họ không có một tình thân nào cả. Sau màn kiểm soát giấy tờ, Tám Lụi chuẩn bị được đưa về bót. Ngọc Thạch bỗng nhẩy ra can thiệp. Hình như có chuẩn bị trước và biết tình trạng nguy ngập của tình lang, nàng Ngọc Thạch hai tay nắm chặt hai trái lựu đạn loại mini, đòi sống chết với đám Quân cảnh lựu đạn này là vũ khí của Tám Lụi trong thời kỳ còn đi lính, chàng đã giếm giữ phòng hờ những trận đụng độ lớn với các dân chơi. Không hiểu chàng ta tiết lộ bài thuốc công phá này tự bao giờ, nay tới lúc nguy khốn, nàng Ngọc Thạch đã dùng nó uy hiếp đối phương: Như một tay nhà nghề: Ngọc Thạch mở "kíp" lựu đạn, nhét vào hai cái ly đòi sống chết với mọi người. Trước tình cảnh gay cấn đó, để tránh chết oan uổng, đám quân cảnh dùng kế hoãn binh, lùi ra ngoài cửa quán. Tám Lụi tung cửa sau, phóng đi, hát bài tẩu mã....