Truyện Sex Yến gợi tình
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13836
Chia sẻ:
- Anh Tâm...
- Được rồi! Khuya rồi, anh đưa em về nhé.
Một năm trôi qua, sau những chuyện đã xãy ra ở Sài Gòn, Tâm đã xin chuyển công việc ra hẳn một nhà hát nơi Hà Nội, Tâm lao vào công việc làm không biết giờ giấc. Giờ đây nhìn Tâm có vẻ chửng chạc như tuổi của anh, không còn cái nét trẻ trung như ngày xưa nữa, trong đôi mắt sự quang đường như chất chứa một nổi buồn man mác. Sau giờ tập ở nhà hát khi đạo diễn và diễn viên đã về hết, Tâm vẫn ngồi lại sàn tập, rà soát lại những phần đoạn cần sữa chữa, anh vẩn cứ miệt mài làm việc, cho đến khi nguời quản lý nhà hát nhắc nhở anh đã chiều rồi, nhà hát sẽ làm vệ sinh trước giờ biểu diễn tối, Tâm mới ra về. Trời thu Hà Nội thật đẹp, những cơn gió miên man, thổi từng chiếc lá vàng trên con đường Quan Su, Tâm thả bộ nhưng thư giản một chút với không gian êm ái! Chiều thu Hà Nội đẹp thật giá mà... Tâm chợt bồi hồi, một thoáng nhớ nhung trong anh, anh cố xua đuổi nó đi, tiếng chuông nơi chùa Quan Su chắc phần nào giúp được anh điều đó! Anh như thư thả trong tiếng ê a tụng kinh của những người mộ đạo. Chắc hôm nay là ngày rằm, trăng tối nay sẽ rất đẹp... Chợt một tiếng kêu kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ!
"Anh Tâm". Nơi ven đường một chiếc xe máy dừng lại trên xe là một chàng trai có một vẻ rất phớt đời, Tâm biết anh chàng này cũng vài tháng khi anh cùng làm một chương trình biểu diễn tạp kỷ, Hiếu là một nhà thiết kế trẻ và có tài. Nhìn Hiếu lúc nào cũng có cái phớt đời của một họa sĩ, mái tóc dài như tạo thêm cho Hiếu một vẽ đẹp rất Âu và bộ râu quai nón lún phún làm anh ta thêm vẽ ngạo đời. Tuy anh để râu nhưng cái tuổi 25 của Hiếu vẫn không mấy thay đổi và trong đôi mắt sâu đẹp của Hiếu như chứa đựng một điều gì rất lạ.
- Thế anh đi đâu mà một mình thế?
- Vừa từ nhà hát về, mãi làm việc quên mất!
- Anh đi đâu em đưa anh đi.
- Mình về nơi ở gần đây thôi!
- Quen biết anh bấy lâu vẫn chưa biết nơi ở của anh? Khi có việc kiếm anh mà chẳng ra.
Nhìn vào ánh mắt của Hiếu hình như Tâm đã hiểu Hiếu muốn gì? - Tâm cuời nói tản sang chuyện khác - Hiếu ăn tối chưa, mình đói rã ruột muốn tìm một cái gì ăn, Hiếu cùng đi ăn với mình nhé?
- Hay quá! Được, em đưa anh đi...
Họ cùng đi ăn rồi lại đi khắp đường phố Hà Nội trên đường nói rất nhiều chuyện từ công việc đến mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Trên bờ Hồ Tây hoàng hôn đã buông xuống, nhưng vẫn còn những vật sáng tím hồng nơi cuối chân trời. Gió thổi mơn man qua những hàng cây ven hồ. Tâm đưa lần cận dọc bờ hồ lim dim mắt. Chợt một bàn tay nóng ấm và thô rám đặt lên tay của Tâm, Tâm biết đó là bàn tay ai, Tâm vẫn không mở mắt, mĩm cười, bên tai anh có tiếng ấm nhẹ của Hiếu.
- Cảnh đẹp thật, và lại càng đẹp hơn khi cùng đứng ngắm cảnh với người mà mình quí mến... Anh hiểu em chứ anh Tâm?
- Anh hiểu tất cả Hiếu à! Trong ánh mặt của em đã nói lên tất cả từ lâu rồi!
- Hay quá!
- Có điều này bấy lâu nay anh muốn nói với em một điều, anh rất quí em, vì tài năng, vì em là người có trách nhiệm trong công việc, và em rất dể thương nữa. Anh cũng là người như em thôi... Nhưng xin lổi Hiếu, anh không thể, ít nhất là trong lúc này, vì anh chưa quên được một người khác.
- Anh đã yêu một người khác à?
- Ừ, đó chính là lý do vì sao anh chuyển công tác ra Hà Nội này, anh muốn trốn chạy một mối tình... Hãy thông cảm cho anh Hiếu nhé! Hãy coi anh như là một người anh nhé!
- Em hiểu - Hiếu thở dài - Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được! Chỉ tội nghiệp cho em thôi!
- Hay ta hãy tạm gác chuyện đó lại đi - Tâm bắt sang chuyện khác - À, khi nãy em nói muốn gặp anh có chuyện gì?
- Sáng nay phòng bảo vệ có nhờ em chuyển cho anh một lá thư, em tìm anh nhưng anh đã đi ra ngoài rồi, khi nãy tranh thủ ghé ngang nhà hát thì người ta mới nói anh vừa ra về.- Lá thư à? Của ai thế nhỉ?
- Thư từ Sài Gòn, tên người gởi là một cô gái! Đó là một thiệp cưới!
- Thảo à? - Tâm bàng hoàng
- Cô ấy bạn anh à? - Thấy nét bàng hoàng nơi Tâm, Hiếu ngần ngừ cầm thiệp cưới không dám đưa.
- Ừ... Một người bạn, thế là họ cũng đã đến với nhau, mình phải mừng và vui chúc cho họ chứ...
- Anh Tâm! Anh có sao không?
- Không sao, nào đưa anh xem.
Tâm trấn tỉnh mở phong thư ra xem, bên trong phong bì một chiếc thiệp hồng trang nhã hai chữ T hoa lồng vào nhau như những vủ khúc của tình yêu. Tâm uể oải mở tấm thiệp xem ngày cử hành hôn lể, mắt anh dừng lại tên Tân Lang, anh lại giật mình lắp bắp đọc thành tiếng:
- Chúng tôi trân trọng báo tin lể thành hôn của con chúng tôi Trưởng nam Vũ Quốc Trung sánh duyên cùng Thứ nữ Đoàn Lê Vi Thảo... Sao lại vậy?
- Anh Tâm! Hình như có một bức thư! - Hiếu nhặt một bức thư rơi ra từ phong bì đưa cho Tâm.
"Anh Tâm!
Em viết thư này báo cho anh tin vu qui của em, mong rằng anh hãy vui chúc cho em được hạnh phúc, tuy rằng em không thể lấy được người em yêu, nhưng anh Trung là một người rất tốt và thương em, anh ấy cũng đã chờ đợi em từ lâu. Anh Tâm à! Em luôn ghi nhớ sự hy sinh của anh đã dành cho em, nhưng em đã thất bại hoàn toàn, một năm qua em không thể nào lây chuyển được tình yêu của Thanh dành cho anh. Em sẽ trả lại anh ấy cho anh, em cũng đã cho Thanh địa chỉ của anh ở Hà Nội, em báo tin cho anh biết ngày 17 tháng này anh ấy sẽ bay ra Hà Nội vào chuyến bay buổi tối. Chúc anh luôn hạnh phúc, các anh vẫn luôn là những người anh mà em quí mến! Những chuyện đã từng xãy ra giữa ba chúng ta em sẽ cất mãi trong nơi sâu nhất của trái tim, sẽ không ai biết những điều đó ngoài chúng ta.
Em Thảo"
Đầu óc của Tâm như u đặc, Tâm đi tới đilui không biết mình phải làm gì. Chợt Tâm hỏi.
- Hôm nay ngày mấy?
- Ngày 17.
- Ngày 17? Chuyến bay từ Sài Gòn ra buổi chiều tối thì đáp cánh mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ.
- Mấy giờ rồi vậy, Hiếu?
- 7 giờ 15.
- Từ đây đến đó mất cỡ 1 giờ phải ra sân bay Nội Bài... - Tâm lao đi...
- Anh Tâm! Để em đưa anh đi... - Hiếu chạy theo Tâm.
Sân bay Nội Bài tấp nập những người đang ra vào, Tâm và Hiếu lao vào cửa ra những chuyến bay quốc nội. Trên loa phóng thanh vừa báo xong chuyến bay từ Saigon vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. Tâm bồn chồn ngóng chờ những lượt người ra.
Từ sau cổng kiểm tra cuối cùng của sân bay, Thanh đang rảo mắt tìm chiếc xe của đoàn bay đưa hành khách vào trong nội thành. Chợt ánh mắt Thanh dừng lại ở một ánh mắt quen thuộc, ánh mắt mà ngày đầu gặp gỡ anh đã xiêu lòng, nhìn Tâm có phong trần hơn nhưng chững chạc. Cả hai nhìn nhau bất động, giữa những dòng người qua lại ngược xuôi nơi sân bay, như muốn thu giử lấy tất cả những hình ảnh của nhau mà một năm qua họ tưởng chừng như vuột mất. Rồi như không kìm được Thanh và Tâm cùng lao đến ôm chầm lấy nhau xiết chặt trong vòng tay thương nhớ. Nhìn họ người ta cứ ngỡ đó lả những người thân lâu ngày gặp lại... Xa xa Hiếu nhìn Thanh và Tâm trong hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời mà anh ao ước, nhưng Hiếu không cảm thấy buồn, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc triều mến như muốn xẻ chia những hạnh phúc của hai người. Hiếu ngước nhìn lên bầu trời đêm Hà Nội, trăng rằm sáng thật lung linh như đang chứng kiến một hình ảnh đẹp.
"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về...."
HếtTôi được đi du học ở bên trời Tây từ năm 1970 rồi sau đó tôi bị kẹt luôn ở bên đó sau biến cố 75. Đến năm 1980 thì tôi lập gia đình. Vợ tôi thuộc một gia đình rất đông anh em nhưng nàng là người duy nhất thành công trong chuyện vượt biên. Tôi thật may mắn mới gặp được vợ tôi vì nàng là một người phụ nữ tuyệt vời trên mọi mặt. Chúng tôi có được hai mặt con....