Truyện sex Vừa tắm Lan vừa thủ dâm cơ thể nóng bỏng giật từng hồi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13544
Chia sẻ:
Hắn đảo hết hai vòng trong căn tiệm rộng chừng 6 m vuông, vừa đi vừa thoáng nghĩ … không biết phải làm sao đây … ngay cả mang một món ra khỏi tủ cũng đã là khó rồi – vì tủ kiếng đã khóa – nói chi là đem về nhà ? Nhưng chả lẽ lại về tay không …, Khôi nhất định phải tặng chị năm một món nữ trang thì mới thỏa dạ . Nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ tới số năm, tiếng boong boong cũng vừa gõ nhẹ …, tiệm chắc sắp đóng cửa! Khôi ngần ngừ rồi quyết định nấn ná thêm vài phút để chờ cơ hội.
Tưởng nấn ná ít lâu thôi không ngờ Khôi đứng đó hơn 15 phút vẫn chưa có cơ hội ra tay . Con bà chủ tiệm vàng đã bước ra đóng cửa tiệm rồi, tắt nhạc và đi vào bên trong nhưng Khôi vẫn không có cách nào để mở tủ kiếng vì chìa khóa nằm trong tay của con bé, cửa chánh cũng đã gài lại nên không thể trở ra trong lúc này. Chỉ còn có cách là Khôi bám bén gót theo cô bé để vào phòng trong, vừa đi ngang qua một tấm màn trúc tranh hình Chùa Một Cột với hai cô gái đội nón lá, thì gặp ngay cầu thang, bước lên bậc thang là con đường dẫn vào một căn phòng, có lẽ là phòng riêng của con bé. Khi đã vào trong, con bà chủ tiệm vàng đặt chùm chìa khóa lên bàn, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa sổ xem trời, chắc có lẽ xem trời đã tối hay chưa, xong thì ngồi xuống giường hí hoáy nhấc phone lên bấm số. Khôi đứng xớ rớ quan sát tình hình xem con bé sẽ định làm gì, song mắt vẫn để ý đến chùm chìa khóa nằm trơ trọi trên mặt bàn …
Đầu dây bên kia ai đó trả lời, con bé lộ vẻ vui mừng trả lời theo điệu bộ nhõng nhẽo, miệng cười chúm chím thật đẩy đưa, Khôi đoán là hình như họ đang hẹn hò, … “đúng 7 giờ hé, ngay chỗ cũ em chờ anh”, con bé nói xong thì gác phone. Khôi đứng chờ, chờ thêm một cơ hội nào đó mà nãy giờ chưa có được … hắn lại nhìn chùm chìa khóa để trên bàn, nghĩ tới cái tủ kiếng chứa nữ trang ở dưới lầu … nghĩ tới cách gì đó để mang món nữ trang về nhà một cách an toàn. Sao đầu óc hắn trống trơn, muốn bỏ đi nhưng lại cứ đứng xớ rớ đó …
Trong khoảnh khắc cúi đầu mông lung suy tưởng, Khôi thình lình ngước mặt lên nhìn, trước mặt Khôi là một “hiện tượng” độc đáo, con bà chủ bán vàng đã trần truồng sau vài động tác trút cởi, nhỏ thản nhiên đứng săm soi trước kiếng để ngắm thưởng lại thân hình, lúc thì vẹo qua trái, lúc nghiêng qua phải, rồi vén mái tóc xù đứng làm duyên với nụ cười gượng gạo trên đầu môi . Dường như con bé vui lắm vì sắp hẹn với anh chàng nào đó ra thành phố, tuy chưa bao giờ hắn có cái cảm giác hẹn đào ra phố nhưng hắn cũng hiểu được sự hồi hộp đó lên tới độ nào, chắc bây giờ tim con bé rộn ràng lắm thay!
Hắn đứng thừ đó từ sau trông tới, không ngờ đang “đói” và gặp gói xôi vò ngon ác!, liền trầm ngâm nhận xét … Đã là con bà chủ bán vàng thì cũng cỡ vậy thôi, mập mập, trắng trắng, lùn lùn, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, được cái là có da có thịt thì nhìn cũng mát mẻ hơn con gái khác, mà cộng nhận da con bé thì trơn tru mịn màng. Ở Việt Nam mà, khí hậu nắng nóng, kiếm một người nào có nước da trắng thiệt không phải dễ, trừ khi là ngồi mát ăn bát vàng giống như cô bé này đây! Với lại con bé có cặp mông nun núc thì thiệt là khỏi chê! Bất giác hắn lại dệt trong đầu những màn dục tình bốc lửa, những cảnh trần truồng vật lộn với con bé, hắn sẽ ôm con bé ra sao, đè úp con bé lên giường thế nào, hai chân hắn sẽ chàng hảng con bé ra, hai tay hắn thì bóp chặt cổ tay con bé, rồi hắn sẽ vẹt đường để đi sâu vào người nó, thì chắc con bé sẽ nhăn mặt vừa rên rỉ vừa xin tha, song hắn sẽ chẳng mủi lòng vẫn cứ nhịp nhàng nhịp nhàng … cho tới khi nào hắn ngã quỵ trên lưng của nó …
Đang vớ vẩn, chợt khi con bé quay người lại, Khôi hơi nao núng trước bộ ngực đồ sồ . Nói đồ sồ đây không có nghĩa là quá to so với người ngoại quốc, to so với người mình! Khôi thiệt không ngờ con gái Việt Nam lại có bộ ngực lớn như thế, nếu chẳng phải con nhà giàu ăn uống phủ phê thì chắc cũng không to cỡ đó đâu!
Đợi cho con bé đi ngang qua mặt, Khôi bước vội theo sau để vào phòng tắm, và lựa một chỗ ngồi thoải mái để thưởng thức một màn tắm khỏa thân. Con bé bắt đầu vặn nước, cho tay dưới vòi sen để thử độ nóng. Hơi ấm bắt đầu tỏa chan hòa làm mờ đi khung cảnh. Tiếng róc rách của nước chảy xuống lỗ thoát nghe tựa như con suối chảy quanh đây, Khôi triền miên ngắm thưởng con bé đang dội nước từ đầu xuống chân, ngang qua vùng bụng dưới, những dòng nước lợn vợn, những sợi lông lăn quăn run rinh cuốn xoay trong làn nước như những cánh rong phất phơ dưới đáy hồ …
Con bé vừa kỳ cọ vừa ca hát vui vẻ lắm. Mùi hương xà bông thoang thoảng xông lên làm cho Khôi hít hà nhè nhẹ trong làn sương ấm, lòng xuân phơi phới chợt kéo về trong tâm tưởng, hắn như muốn được lao tới ôm con bé trong vòng tay, và hôn lên môi nó thật say đắm như chưa bao giờ hôn, nhưng không biết sao hắn vẫn cố nén con lợn lòng lại, nghĩ tới chùm chìa khóa bên ngoài và chiếc dây chuyền vàng mặt ngọc ở nhà dưới, nghĩ tới chị năm � người mà hắn kính yêu và ngưỡng mộ giờ đây đang ở đâu, có lẽ đang chờ hắn trở về với chiến lợi phẫn dâng tặng chị !…, và đó mới là mục tiêu chính của hắn lúc này.
Nghĩ thế thì hắn nhón gót trở ra ngoài, tay quơ vội lấy chìa khóa, đi ngay xuống lầu, và đến bên tủ kiếng để mở . Chẳng mất bao nhiêu thời gian, tấm cửa kiếng dễ dàng giở lên cao, hắn thò tay lượm lên món hàng đã chấm, sợi dây chuyền vàng mặt ngọc. Hắn quay người về phía kiếng, ướm thử trên ngực, và ngắm nghía, tự nhũ: “mặt ngọc phật này bóng nước xanh biếc thật xứng với cổ của chị lắm, nhất là khi chị mặt cái áo cổ rộng hình trái tim …”, Khôi xuýt xoa mường tượng.
Chợt tiếng bước chân vang lên từ phía sau, hắn cuống cuồng bỏ nhanh sợi dây chuyền lại tủ, kịp thời đóng cửa kiếng xuống trước khi người kia xuất hiện. Khôi quay người lại thấy một người đàn bà trạc tuổi trung niên, mặt trắng phì nộn trông rất sang trọng trong bộ áo sườn xám lụa. Bà ta đi nhanh về phía chỗ Khôi đứng, thoáng nhìn thấy chùm chìa khóa treo tòn tengbà giãy nãy lên, chửi đổng, “Trời ơi, cái con quỉ cái này để chìa khóa ở đây vàng bạc sẽ bị mất hết …”. Bà hung hăng đi vội vào trong, Khôi nghe tiếng dậm chân thình thịch trên cầu thang, đoán chắc là bà nặng hơn trăm ký. Đến đây hắn chợt nghĩ, cơ hội để hắn lấy sợi dây chuyền đã tới nếu không mau rũi bà ấy trở lại thì sẽ không còn dịp nữa . Đoạn Khôi đưa tay mở tủ kiếng, nhưng chợt nghe tiếng chửi mắng trên lầu, “cái con đĩ ngựa này, mày định đi đâu đó, mày biết là mày bỏ quên chìa khóa ở dưới không …”. Không có tiếng trả lời từ con bà chủ bán vàng, nhưng tiếng giằn co “đụi đụi” vang lên trên trần nhà . “Buôn bán cái kiểu này chắc có ngày dẹp tiệm … nghe … NGHE … CHƯA! cái đồ ĂN HẠI” . Khôi chú tâm lắng nghe, mỗi tiếng “nghe” và “nghe chưa”, rồi tiếng “ăn hại” như đay như nghiến, kèm theo tiếng la toáng của con bà chủ bán vàng, “Ui da! Đau quá má ơi! Má đánh thì đánh chứ nhéo con bầm hết trơn.”, tiếng quát tháo, “Đánh HẢ , mày muốn đánh hả, sợ đau hả con, biết sợ sao dám làm … ĐÁNH NÈ … ĐÁNH NÈ …”, tiếng lí nhí của con bé, “… Con thiệt có khóa tủ lại rồi mà, chìa khóa con để ngoài bàn kia kìa …” , “Đâu ra đây coi, mày chỉ cho tao chìa khóa mày để ngoài bàn coi … con khốn!”. Bốn năm tiếng bước chân nện ìn ìn trên trần nhà . Khôi thoáng nghĩ, “mình làm mà cô nàng phải chịu thiệt không phải chút nào …”. nên quyết định bỏ sợi dây chuyền xuống và đi nhanh vào trong, ngó thẳng lên cầu thang. Tiếng giằng co la hét lại vang lên, “Đâu chìa khóa đâu ?”, “Dạ lúc nãy con để ở đây mà sao bây giờ nó mất tiêu rồi …”. Khôi lò dò bước