Truyện sex TUỔI ĐỘNG CỠN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6439
Chia sẻ:
Phần 1
Tính ra năm nay tôi mới được 17 tuổi, thế nhưng ai nhìn cũng bảo tôi già cấc già câng. Sở dĩ tôi bị tai tiếng như thế, có lẽ vì tôi đã được gọi là đàn bà từ khi mới 12, và kể từ đó bao nét hồn nhiên trong tôi đều mất sạch.
Mẹ tôi là người đầu tiên chê trách tôi nhiều nhất. Thấy bộ ngực tôi đồ sộ và thường nhâng nháo đánh trần, chẳng lót liếc gì cả, bà chửi toáng lên : mẹ kiếp, vú mới vê chành dành ra như ổ mối, tao truyền đời cho mày, không khéo giữ, con trai nó đè ra bú bóp, mút mát thì bể mẹ nó hết vốn.
Tôi dửng dưng trước lời mẹ, có khi còn ngầm than : mẹ xưa và cổ hủ quá. Tôi nhớ lại mẹ thường kể lể : ngày xưa bọn tao dấu ngực như mèo dấu cứt. Hễ nhu nhú một tí là lo lấy vải nén chặt, để tuềnh toàng như mày, các cụ tế cho. Có đâu như bọn mày ngày nay, mới tí tuổi đã lù lù thấy sợ.
Tôi nhí nhảnh đùa mẹ : thế lo cất giữ như mẹ rồi có thoát được việc nó xổ tếu ra không ? Mẹ giẩu môi lên vớt vát : cha con mẹ mày, trứng mà đòi khôn hơn vịt. Tao giữ là bổn phận phải giữ, kiêng dè để cánh con giai khỏi nhìn vào, còn chuyện lấy chồng là do các cụ định đoạt với nhau từ hồi nảo hồi nào ai mà biết.
Tôi phá lên cười nhỏn nhoẻn, mẹ lại mắng té tát : sư mày, cứ hềnh hệch ra thế, có ngày chúng đè cho thì giãy đành đạch, chổng mông lên mà gào. Nói nào ngay, dạo đó vú tôi to thật, nhìn ngang nhìn dọc chúng cứ bè bè ra tựa mâm xôi, có ngằn có lớp, ú ụ thật kinh.
Vào lớp tôi cố rón ra rón rén, khốn nỗi càng giữ chúng lại càng phản kháng kịch liệt. Mỗi bước chân tôi đi, chúng nhúng nha nhúng nhính như đưa võng. Bọn trai đang đứng “ tám “ cũng phải nín thở trố mắt ra nhìn. Có đứa bỗng dưng nghẹn tắc cổ, phải ngáp ngáp lấy hơi, liếm môi liếm mép, thèm ra mặt.
Bạn bè vẫn thường trêu tôi : giời ạ, chính bọn tao cũng muốn lăn đùng vì cặp đèn pha của mi đó nhỏ. Bố khỉ, ăn của gì mà chúng sưng vều lên thế ! Miệng nói mà các bàn tay chúng quơ quơ, tôi hoảng né tránh, chạy tán loạn.
Còn nói gì mấy anh giai nhà ta. Tay nào cũng ra điều nghiêm nghị mà gặp tôi là đều nhìn muốn rớt ngươi ra, có tay còn lập cập vấp chân, vat ay, ngã bổ xoài ra đất. Tôi được thể càng trêu chọc các bạn. Tôi lẳng người rung rung cho hai vú xập xình và kháo lên ra rít : giời ạ, sao mà chúng nặng nề làm mình muốn khụm người xuống.
Vừa nói tôi vừa ưỡn tếu cặp kèn tây lên, lắc huyên thuyên, anh nào anh nấy khờ khạo, nuốt nước bọt ừng ực. Tôi hí hửng với trò khiêu khích của mình, giả vờ liếc xéo một anh trong khi nháy nhó với một anh khác hẹn hò : tan học, chớ hộ em về nhà tí nhé !
Tôi có tiếng là chúa gây sự ở trường. Anh nào cũng tưởng bở nghĩ là nắm được tôi đến nơi nên nhìn nhau ghen tuông dữ dội. Có tay ngông nghênh đề nghị : em đừng tơ lơ mơ với thằng cà lơ đó, chúng chỉ rình để lợi dụng em thôi, chỉ có anh nghiêm túc yêu em, thằng nào làng xàng anh uých bỏ mẹ.
Tôi tán vào : có thế chứ, vậy mới gọi là người bảo vệ cho em. Cu cậu hí hửng ra trò, tưởng bở, ghé nghiêng người gạ gẫm tôi : bữa nào cho anh nghía một tẹo và chưa chi anh đã nuốt vội nuốt vàng cục dãi vừa ứa ra, sợ nó vãi ra quanh mồm thì chuế.
Tôi ung dung chân sáo như thế ở nhà đến trường. Mẹ càng lo sốt vó lên chỉ sợ con gái nhẹ dạ bị thằng nào nói ngon nói ngọt phễnh cho một bụng rồi đánh bài “ anh không còn yêu em nữa “ thì tiêu đời quả bom chứa trong nhà của mẹ đi.
Thế nhưng điều mẹ sợ không xảy đến với tôi vì bất cứ một anh giai nào ở bên ngoài, mà mọi chuyện đã xảy ra từ một người bạn của mẹ. Số là bố mẹ giận dỗi nhau từ đời nào không biết, đùng cái hai ông bà ly dị nhau. Chả cần mất công lênh ra hầu tòa, hay chạy thầy cãi, hai ông bà quyết định ngon ơ, tự xé giấy hôn thú và sống riêng, không làm phiền nhau mảy may chi cả.
Tôi đứng giữa, cả hai bên ai cũng muốn giữ tôi, song mẹ gạt phắt : ông là đàn ông, đến tự thân còn lo chẳng xuể, ôm nó vào chỉ hại con bé thôi. Bố có nghe ra hay không chả rõ, song vẫn lừng khừng phán : ờ bà muốn nuôi nó thì cũng được. Song bố lại dọa : nhưng mà bà để nó thiếu thốn hay gầy người thì đừng trách.
Có lẽ thế mà dù mắng cứ mắng, chửi cứ chửi, mẹ vẫn rất yêu tôi. Mẹ thường ca cẩm : đàn ông sướng thật, vui thì ở, buồn thì tếch, lại còn hăm he dọa nạt. Hai người chia tay, buồn, mẹ ấp ủ tôi ra rít. Tối hai mẹ con ngủ chung giường, tôi hay rúc vào mẹ nhõng nhẽo.
Nói nào ngay, người cụ thơm thật, lúc nào cũng thoang thoảng hương trầm, tôi thích ghếch mũi vào hít vú mẹ qua làn lụa ngực áo và lịm dần vào giấc ngủ. Lắm khi trằn trọc, tôi đùn đẩy ngực áo mẹ xổ khuy ra, tôi trầm trồ reo và khen : mẹ trắng quá, vú lại đầy và đẹp, sao mẹ không tìm một người bạn bước thêm mà cam phận hẩm hiu chi vậy.
Mẹ mắng yêu : nỡm ạ ! Mày mới nhớn nên chả biết gì sất, lấy chồng chỉ bận tâm thêm, mày xem bố mày khắc biết. Đàn ông gì mà ghen kinh khủng, lúc nào cũng cuồm cuỗm sợ mất vợ, thế nên mới bỏ mẹ con dông.
Tôi cố bênh bố : có yêu thì mới ghen chứ. Tại mẹ không biết chiều nên bố mới giận. Mẹ cáu tiết không kịp giữ lấy lời : mày còn muốn tao chiều lão thế nào nữa ? Thân tao lão bầm dập thỏa thuê, đêm nào cũng sùng sục mấy phùa, cóc ngủ nghê gì được. Lại thêm còn học mò ở đâu ra ba cái trò khỉ, bắt tao áp dụng, mệt bỏ bu.
Tôi tò mò muốn biết, mẹ giẫy nẩy kêu lên : học chi mấy các món bệnh hoạn đó, chỉ tổ róc liệt người thêm. Đại khái thì ông nào cũng thích nằm với vợ kiểu này kiểu khác mới chịu. Và chưa chi mẹ đã bù lu bù loa : dẹp, con nít con nôi đừng hỏi chi ba mớ rối rắm đó.
Thấy tôi xụ mặt, mẹ vớt vát : mày chả cần học đâu, mẹ kiếp, mai kia bị thằng nào cuỗm về, nó rành sáu câu, nó hành mày tà la, chừng đó lại ước giá gì mình đừng biết cho đỡ khổ. Tôi vẫn chưa chịu nhượng bộ : ừ thì mẹ đã bị bố hành, nhưng mẹ còn trẻ, chả lẽ đành cui cui sống lẻ suốt đời, mẹ phải thực tế nghĩ đến thân một chút chứ !
Để phụ họa vào ý tưởng khích lệ mẹ thêm mạnh mẽ, tôi khều khào lật vạt áo mẹ lên và chúi đầu vào hít day lên cặp vú mềm và đầy của mẹ mà nịnh : con nhìn cũng đã mê, huống gì là các bố, mẹ dấn tới bước nữa đi, con ẩm hộ hết mình.
Mẹ cười khùng khục : chị khéo nịnh như bố chị, trách gì tôi chẳng tả tơi và giờ sống côi cút. Và mẹ nói lảng đi : giờ cũnggià rồi, còn ai nhìn nhỏ chi mà tính chuyện nọ kia. Thế nhưng mẹ nói thế mà chắc gì đã đúng thế.
Bằng cớ là thỉnh thoảng vẫn có ông bạn bố lờn vờn đến thăm. Lúc đầu mẹ còn e dè, sau quen quen, lại thấy chú khéo nói và thiết tha muốn tới lui thăm chừng và an ủi mẹ thì mẹ có vẻ xiêu. Trước chú còn đến thưa thưa, chỉ vào ban ngày ban mặt, dần dần mẹ mời chú ở lại, lo phục dịch cơm nước và nói chuyện đến khuya, tôi buồn ngủ díu cả mắt nên đi kềnh sớm.
Tôi ngủ một giấc dài, chợt tỉnh, nghe xung quanh im ắng, mò mò chẳng thấy mẹ đâu, song lại lăn ra ngáo tiếp. Sáng dậy, nhìn vẻ mẹ hí hửng, tôi nhận ra mẹ rất vui. Mẹ lo cho tôi từng miếng điểm tâm, ly sữa, và ríu ra ríu rít như chim sáo. Tôi không thấy chú nên đặt câu hỏi, mẹ xí xóa kể : hôm qua chú ngồi cà kê mãi đến khuya khuya mới về, mẹ ngại vào lại đụng chạm làm mày thức dậy nên ghé nằm tạm nơi cái xô pha cho mày yên giấc. Kế liền mẹ hoạt kê oang oang : sướng nhé, ngủ một mình tha hồ lăn quẫy không sợ va vào mẹ.
Nhìn dáng mẹ tươi tắn, người như phổng phao ra, tôi đoán mò đoán mịt, nhưng giữ không thốt ra miệng. Tôi bắt đầu lưu ý đến mẹ, tuy thâm tâm vẫn mong mẹ có chú để tâm sự cũng vui. Sự hiện diện của chú trong gia đình càng lúc càng nhặt lên, mẹ đã mời chú nay cơm trưa, mai tiệc sáng. Có lần chú nửa đùa nửa thật ướm ý : có lẽ phải tính đến chuyện góp gạo thổi cơm chung để khỏi tới lui phiền phức.
Mẹ tế nhị im ỉm, nhưng tôi reo toáng lên : phải đấy, chú đến ở cho mẹ cháu vui, để bà vò võ cháu cũng sốt ruột. Chú cười hề hà liếc nhìn mẹ, mẹ vờ quay đi tránh. Vậy mà chú đến thật, mẹ sửa soạn cho chú một phòng riêng và hai mẹ con vẫn ngủ chung....