Truyện sex Thạc sĩ tình dục học
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5811
Chia sẻ:
Ả khẽ đung đưa hông kích thích, hơi thở phía sau phả lên gáy ả ngày càng gấp gáp, lúc sau thấy hắn khẽ len người đi mất, ả hả hê với thành quả của mình. Chắc hẳn gã sẽ phải tìm chỗ xả cục tức kia nếu không muốn đêm nay trằn trọc mất ngủ.
Những tiếng kinh thánh, những bài thánh ca ngân lên, dù ả không phải người mộ đạo, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp len lỏi, thấm vào bên trong. Những nghi lễ rước chúa kết thúc đêm giáng sinh đầy mầu sắc.
Ả thỏa mãn với những cảm nhận riêng của mình.
Đoàn người lục tục kéo nhau ra về, chỉ còn những con chiên ở lại hoàn tất những thủ tục cuối cùng.
Ả muốn ở lại thêm chút nữa, ngắm nhìn toàn cảnh, cố gắng ghi sâu khoảng khắc này, biết đâu sau này ả không còn dịp để tận hưởng nó thêm lần nữa, thì đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ả được trải nghiệm một đêm giáng sinh đúng nghĩa.
Nhìn ngắm những chiếc đèn lung linh tỏa sáng, với những người ngoại đạo như ả, đêm noel dường như đã kết thúc, nhưng nó mới chỉ bắt đầu chuổi ngày lễ hội kéo dài đến tết dương lịch của những người con tôn thờ chúa Giê su.
Đang mải mê nhìn ngó xung quanh, ả không chú ý đến một người đang tiến lại gần ả, một người đã chú ý đến ả từ rất lâu và đến bây giờ đây mới lấy đủ tự tin để bước đến
- Hình như… chúng ta đã từng gặp nhau?
Ả chững lại, quay sang nhìn hắn. Nhìn mặt hắn ả thấy ngờ ngợ, rồi bất ngờ ả hét lên vui sướng
- A, anh chàng nhát gan, ý anh là chúng ta đã từng gặp nhau trên giường. Giờ anh lại muốn xem nữa hả? Xin lỗi, hôm nay em không tiếp khách
Ả cười lớn, khiến hắn cảm thấy e thẹn với câu nói của ả, với những ánh mắt đang đổ dồn nhìn về phía hắn
- À không, chỉ là tôi…..
- Vậy là không muốn xem hả, thế anh muốn gì nào
- Chỉ là tôi thấy em đi một mình nên…
- Nên định thả dê phải không anh chàng nhát gan
Hắn lúng túng trước những câu nói của ả, hắn ngượng ngùng cố tìm ra lý do hợp lý để đáp lại, thế nhưng mọi suy nghĩ đều bị ánh nhìn kia, nụ cười kia xóa hết.
- Nhìn mặt ngu ngơ thế kia thì bao giờ mới có người yêu đây anh hai ơi. Hay mời em cốc nước, em dạy cho cách cua gái. Ha ha
Đi sau câu nói là cái nháy mắt đầy tinh nghịch của ả. Hắn gật đầu đồng ý, trước giờ hắn chỉ biết học và học, hắn chẳng bao giờ nói chuyện với ngườikhác phái, ngoài việc trao đổi kiến thức trong những quyển sách dày cộp. Để đến bây giờ, hắn chẳng biết phải đối đáp thế nào trước những câu trêu đùa của ả. Lời gợi ý của ả nói đúng tâm nguyện của hắn, dù hắn chẳng biết là thật hay đùa và thay vì trả lời hắn nhanh chóng gật đầu, sợ rằng nếu cố tìm ra được câu nói cho tử tế thì cơ hội sẽ vuột mất.
Ả cũng không ngờ hắn lại gật đầu nhanh đến vậy, cũng có đôi chút bất ngờ. Ả muốn tận hưởng thêm chút nữa. Nhưng đành vậy, dù sao chân ả cũng bắt đầu thấy mỏi và hắn cũng có chút gì đó thú vị.
Ả và hắn bước vào CityView Cafe, dù đã về khuya nhưng khách khứa vẫn đông nghịt, những chiếc bàn chật kín người. Lạ một nỗi, dù đông đến vậy, nhưng phía góc quán vẫn còn chiếc bàn trống, hướng ánh nhìn ra phía hồ Gươm.
Lần này thì hắn tự tin bước về phía chiếc bàn ấy, dường như nó là dành riêng cho hắn.
Chỗ ngồi thật tuyệt, từ đây có thể vừa nhâm nhi, thưởng thức đồ uống vừa có thể ngắm nhìn Hồ Gươm về đêm. Từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh lung linh sắc màu, lãng mạn đến vô cùng. Nếu có thêm ánh nến, thêm những bản nhạc nhẹ nhàng, du dương, thêm một trái tim cùng chung nhịp đập, thì quang cảnh này sẽ trở nên tuyệt mỹ biết nhường nào.
Ả mơ màng say trong khung tranh đầy sắc mầu ấy mà quên hết xung quanh. Cho đến khi có một tiếng nói vang lên kéo ả về thực tại
- Em dùng đồ uống gì…
Và câu chuyện của ả và hắn bắt đầu từ đây…….
Ả quay sang nhìn hắn mỉm cười, một nụ cười đầy tinh quái
- Anh cho em ly trà đá nha
- Chỗ này đâu có trà đá đâu em – hắn thật thà trả lời
- Thế chỗ này có gì
- Ơ thì có…
Hắn cũng chẳng nhớ trên này có những gì, mỗi lần lên đây, hắn đều gọi ly nâu nóng hay đá tùy theo mùa. Ngồi nhâm nhi, thỏa thê nhìn ngắm ánh sáng rọi vào màn đêm, thả hồn nhìn về phía xa xăm.
Có đôi lúc, hắn mang theo cây đàn ghita, người bạn tri kỷ của hắn, rồi phiêu trong những bản tình ca. Hắn chẳng có nhiều bạn bè, thế nên những bản nhạc chỉ mình hắn chơi, chỉ mình hắn hay những khán giả vô tình được nghe.
Hắn vốn sẵn đủ đầy từ bé, chỉ thiếu hụt tình cảm, một vết khuyết trong cuộc đời, nếu không có lẽ hắn sẽ là người sung túc nhất thế gian.
Nhiều lúc hắn mơ ước được sống trong những gia đình bình thường khác, được học hành, được vui chơi như bao đứa bạn đồng trang lứa, được cùng nhau đạp xe về sau những buổi chiều tan lớp, chứ không phải ngồi trong chiếc xe láng bóng đợi sẵn ở cổng trường. Được cười, được nói tự do chẳng phải lo giữ kẽ. Được sống đúng với sự hồn nhiên trong sáng của lứa tuổi học trò.
Hắn cũng mơ ước được sống mãi bên trời tây, những năm tháng theo học đại học rồi đến master khiến hắn cảm giác được sự tự do. Cách sống thoáng đãng, phóng khoáng của những con người nơi đây khiến hắn được tự do trong ngôn ngữ, tự do sống với những đam mê, được làm những gì mình thích mà không phải lo lắng những ánh mắt soi mói, nghi kị của những người xung quanh.
Hắn cũng có được những người bạn ở đấy, nhưng tuyệt nhiên không có một cô bạn gái nào. Chẳng hiểu sao, trong hắn con gái là một thế giới đầy lạ lẫm. Hoặc do ảnh hưởng từ lời dạy của mẹ hắn “con phải cẩn thật với đám con gái, chúng nó chỉ muốn tiền của con thôi, cứ lo mà học đi, sau này cưới vợ để bố mẹ lựa chọn cho môn đăng hộ đối”
Ấy thế nên, bây giờ hắn cảm thấy ngượng ngịu trước những cô gái, vẻ tự tin cũng theo đó bay đi, hắn chẳng khác nào một chàng khờ. Và hôm nay chàng khờ ấy lang thang lên nhà thờ cảm nhận không khí giáng sinh để nhớ lại những ngày tháng tự do bên kia địa cầu.
Hắn đưa menu cho ả
- Em chọn đi
- Uhm…. ả khẽ nhíu mày – Cocktail …uhm….paradise đi, cho hợp với phong cảnh hôm nay
Những câu nói trêu đùa của ả, dần khiến hắn thoải mái trò chuyện thêm chút ít, dù chưa được tự nhiên, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn như những phút giây ban đầu.
Những câu chuyện pha lẫn vào trong đó những câu trêu chọc của ả, khiến không khí ngập tràn tiếng cười. Hắn ấn tượng về ả, một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính, hắn nhận thấy sự hóm hỉnh và thông minh ở ả. Hắn tự hỏi, không hiểu vì sao một cô gái như thế này lại đi làm cái nghề kia.
Hắn thầm nuối tiếc cho ả, nếu như ả không làm điếm, thì có thể ả sẽ rất dễ thành công trong cuộc sống
Hắn bắt đầu tò mò về cuộc đời của ả, nhưng thời gian không cho phép câu chuyện kéo dài thêm nữa. Hắn nuối tiếc vì khoảng thời gian quá ngắn ngủi.
Còn đối với ả, hắn chỉ như một cơn gió thoảng qua cuộc đời ả mà thôi, chỉ là một trong những người thoáng gặp rồi thôi.
Hắn đưa ả về tới cổng khách sạn, chút nuối tiếc tháng qua trong đôi mắt hắn. Ả nhận ra điều đó, nhưng ả chẳng lấy làm bận tâm. Ả không quan tâm tới đàn ông, có chăng giữa họ với ả chỉ giản đơn là những cuộc giao dịch sòng phẳng, ả lấy tiền, họ lấy những phút thăng hoa. Thế thôi....