Truyện sex Thạc sĩ tình dục học
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5820
Chia sẻ:
Tiếng cửa phòng bật mở, ả chạy lại ông bác sỹ, đôi mắt như van lơn cầu khẩn. Ông bác sỹ đưa tay đỡ lấy ả, ông đau xót thương cảm cho ả
- Xin lỗi cháu, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi……
Ả không còn nghe thấy tiếng ông bác sỹ nữa, ả lảo đảo chạy vào phòng, ôm lấy tấm thân bất động, cứng đờ của mẹ ả. Ả đau đớn, ả tuyệt vọng, ả gào lên trong điên dại “mẹ ở lại với con đi, mẹ tỉnh lại rồi ta về thôi mẹ, mẹ đừng nhắm mắt thế, con sợ lắm mẹ ơi, mẹ về với con đi mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiii, mẹeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii� ��. Ả không còn nhìn thấy gì nữa, không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt ả trời đất tối sầm lại, chao đảo. Ả ngả gục lên người mẹ.
Không biết rồi mai ả sẽ phải sống ra sao đây, tương lai nào sẽ chờ đón ả đây……..
Đám tang mẹ ả diễn ra trong nước mắt, ai đến viếng thăm cũng xót thương cho số phận của ả, nhìn ả tiều tụy ôm chiếc quan tài của mẹ, ngất lên ngất xuống, họ không cầm nổi nước mắt. Nơi đây chỉ có mẹ con ả sống với nhau, không bà con thân thích. Các thủ tục ả đều phải nhờ những người hàngxóm tốt bụng lo dùm, ả chẳng còn sức lực để mà khóc chứ đừng nói đến làm những việc khác. Mấy hôm nay, ả không ăn uống được gì, ả gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn. Đám bạn thân thường xuyên túc trực bên ả, cả bọn chỉ biết ôm nhau mà khóc, quang cảnh tang thương diễn ra cho đến lúc mẹ ả được đưa ra đồng, nằm sâu dưới lòng đất mẹ.
Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
Phũ phàng chi bấy hóa công
Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha
*************************************
Hồng nhan tự thuở xa xưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
Nỗi niềm tưởng đến mà đau
Thấy người nằm đó biết sau thế nào
Vậy là mẹ ả đã vĩnh viễn trở về với cát bụi, hóa thân thành những cơn gió bay đi. Hoàng hôn dần buông xuống, đám người đưa tiễn thưa dần, ả vẫn ngồi đó, bên nấm mộ mới đắp… thẫn thờ. Ả muốn được ở bên mẹ, bởi giờ đây khi ả trở về nhà… còn có ai. Có lẽ, ả sẽ ngồi đó mãi nếu đứa bạn thân không đỡ ả dậy “mình về nhà thôi Tường Vy, trời sắp tối rồi”. Dáng người ả liểu xiêu, bước đi trong ánh nắng chiều tàn….. thê lương.
Những ngày sau, ban ngày ả đóng chặt cửa ở lỳ trong nhà, im ắng, thỉnh thoảng những tiếng khóc thút thít vang ra khiến ai đi qua cũng lắc đầu thương cảm. Buổi tối, đám bạn ả thay nhau sang ngủ cùng khiến ả cũng nguôi đi được đôi chút. Những lúc một mình, ả thường giở cuốn album ra xem, ảnh của hai mẹ con ả, những bức ảnh từ khi ả còn nhỏ đến giờ được mẹ ả cẩn thận xếp vào album – dõi theo từng bước chân của ả. Ả thấy mẹ đang nhìn ả cười thật tươi, ả mỉm cười theo mẹ rồi nước mắt lại lã chã rơi xuống. Ả ôm cuốn album vào lòng tưởng tượng ra mẹ đang ôm ả như mọi khi….. nức nở.
Hai tháng sau, căn nhà ả có người đến hỏi mua, ả chẳng biết giá cả thế nào, chỉ nhớ trước đây mẹ ả bảo mua với giá 200 triệu. Ả nói ra và họ đồng ý với mức giá đấy, hẹn vài tuần sau sẽ đến thanh toán, làm thủ tục mua nhà. Ả bất ngờ vì mọi việc diễn ra quá nhanh chóng, ả còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để rời xa ngôi nhà này – nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm của mẹ con ả. Thế nhưng, ả biết làm gì khác đây, nếu từ chối nhỡ đâu sau này không có ai mua thì ả biết làm sao. Ả đành phải gật đầu chấp nhận.
Ả tranh thủ xắp xếp, thu dọn lại đồ đạc, nhà cửa, gói ghém những thứ cần thiết chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài – về nguồn. Ả có đôi chút lo lắng, nhỡ đâu không tìm được ông bà ngoại, nhỡ đâu họ không nhận ả thì ả sẽ ra sao, hàng loạt câu hỏi nhảy múa trong đầu ả. Nhưng bây giờ ả còn biết đi đâu về đâu, đành phó mặc cho số phận. Cuốn sổ tiết kiệm đã chi tiêu gần phân nửa, ả tính sau khi lấy được tiền bán căn nhà, sẽ đem ra ngân hàng gửi vào sổ tiết kiệm, chỉ giữ lại một phần để chi tiêu, đi lại. Ă kéo ngăn tủ, lấy những kỷ vật của mẹ, từng thứ một được ả nâng niu xếp gọn gàng vào chiếc vali. Chiếc trâm cài tóc , một sợi dây chuyền, chiếc nhẫn vàng… những thứ ả chưa từng thấy mẹ dùng đến bao giờ, trước đây có lúc phải chạy ăn từng bữa cũng chưa thấy mẹ đem ra, nghĩ đến chuyện bán chúng đi. Còn có ảnh của một người phụ nữ trung niên, bà cười sao giống mẹ ả đến vậy, có lẽ đây là bà ngoại của ả. Dưới đáy tủ, ả thấy một quyển sổ đã sờn bìa, cũ kỹ - nhật ký…..
Ả mở từng trang cuốn nhật ký của mẹ ra xem
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Hôm nay mình đi nhập trường, vậy là mình đã trở thành sinh viên rồi đấy. Háo hức quá, mình sẽ cố gắng học thật tốt để ba mẹ vui mừng, cố gắng lấy học bổng nữa chứ. Hihi
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Kỳ này mình lại được học bổng nữa rồi, ba mẹ ơi con lại được học bỗng nữa rồi. vui quá, vui quá, chuẩn bị đi liên hoan thôi. Hehe
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Mình được nhận vào Tập đoàn X thực tập rồi, nghe nói ở đấy toàn người giỏi, không biết mình có làm tốt được không nhỉ, cố gắng, cố gắng.
Ả mỉm cười đầy tự hào, thầm khen “ngày xưa mẹ mình giỏi ghê.”
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Thằng khốn nạn, hắn hại đời mình rồi, Giám đốc gì cái loại nó. Mình còn mặt mũi nào nhìn ba mẹ đây, còn mặt mũi nào mà sống trên đời này đây. Quân đốn mạt. Tao hận mày…..
……………………………………..
Hà Nội, ngày….. tháng….. năm
Ngày mai hai mẹ con mình sẽ vào nam, bắt đầu cuộc sống mới. Tuy rằng sẽ khó khăn, nhưng mẹ sẽ cố gắng để khi con sinh ra không phải thiếu thốn gì. Ngoan nhé con của mẹ. Mẹ yêu con…..
Ả không còn giữ được bình tĩnh để đọc tiếp nữa. Ả khóc thương cho mẹ ả. Vậy là ả đã biết, ba ả không phải đã chết như lời mẹ ả nói, chính tay Giám đốc khốn nạn kia đã cướp đi đời con gái của bà và ả chính là tác phẩm của sự cay nghiệt đó. Ả hận hắn, chính hắn đã cướp đi tuổi thanh xuân của bà, chính hắn đã đẩy bà phải rời xa gia đình, phải tha phương cầu thực, chính hắn đã khiếp mẹ ả đã phải chịu đựng bao đau khổ, đắng cay, tủi nhục trong suốt những năm qua, chính hắn…….. chính hắn….. Ả thề sẽ có ngày ả đi tìm hắn, sẽ khiến hắn phải nếm mùi đau khổ. Ả gào lên đau đớn “Mẹ ơi, sao mẹ lại khổ thế hả mẹ ơi…”
Hai tuần sau, trước ngày hẹn làm thủ tục mua nhà. Ả ra mộ từ biệt mẹ, thời khắc chia ly sao mà buốn đến thế bi thương đến thế. Vừa trở về nhà, bác Phúc đã chạy sang dặn dò
- Ngày mai họ đem tiền đến thanh toán luôn, họ muốn mình ký giấy bán nhà rồi giao sổ đỏ luôn cho họ, mọi thủ tục chuyển sổ họ sẽ tự làm. Số tiền không nhỏ, bác tính sẽ mời vài chú công an đến làm chứng, để đảm bảo an toàn. Cháu thấy thế nào?
- Dạ, cháu cũng không rành mấy chuyện này, cháu trông cậy tất cả vào bác, bác bảo sao thì cháu làm vậy thôi ạ
Hôm sau, Ả đã xắp xếp đồ đạc đầy đủ, nhận được tiền ả sẽ nhờ bác Phúc đưa ra ngân hàng để gửi vào sổ tiết kiệm. Đêm nay ả sẽ ngủ nhờ nhà bạn, sáng sớm mai sẽ lên đường ra bắc về quê hương của mẹ ả, tìm ông bà ngoại. Bác Phúc sang từ sớm, đi theo bác là hai người mặc quân phục, bác giới thiệu đấy là bạn bác, bác Đông và bác Hải. Ả lễ phép chào hai bác, trong lòng cảm thấy yên tâm...