Truyện Sex Tên tù khát dục
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7458
Chia sẻ:
_Đi, nếu không bị đánh đòn đó chó con!
Rồi mụ ta lôi hắn đi sền sệt, như chẳng để ý xem cảm giác của hắn ra sao. Người đàn bà sau lưng hễ thấy hắn ù lì một chỗ là không tiếc tay quất xuống những roi găm điếng người. Cực chẳng đã, Tây Môn Lộc đành phải bò đi không hơn gì một con chó. Chẳng mấy chốc, họ đã đi được vài dặm đường, nhưng đối với Tây Môn Lộc, chặng đường này dài bằng mấy chục dặm. Rồi cuối cùng, họ dừng lại ở một khu đất trống. Mặt mày phờ phạt, Tây Môn Lộc chợt nghe gịọng hai mụ ấy vang lên anh ảnh:
_Bẩm cung chủ, tiểu súc sanh đã dẫn đến!
Tây Môn Lộc ngẩng đầu lên, thì thấy người cung chủ mà hai mụ gọi không ai khác hơn là Xuân Nương, tú bà của Hồng Lầu. Xuân Nương vẫn nét đẹp xinh tươi, điềm nhiên hỏi:
_Thế nào Tây Môn Lộc đại gia, ba ngày ba đêm ở Hồng Lầu, chắc ngài đã hưởng được nhiều khoái lạc ấy nhỉ?
Bấy giờ, mụ cầm roi mây đã hóa giải huyệt đạo ở Khẩu Môn nên Tây Môn Lộc có thể nói chuyện. Hắn hừ một tiếng rồi gằn giọng:
_Đã biết gọi ta là đại gia, tại sao không cởi trói cho ta.
Xuân Nương cười rộn rã. Và những người hiện diên khác đều cười khẩy. Tiếng cười đầy chế nhạo và khinh bĩ hắn cùng cực. Tây Môn Lộc tức mình rống:
_Tại sao lại cười, bổn đại gia đã trả bộn tiền cho các ngươi, vả lại, ta với Hồng Lầu các ngươi không thù không oán, tại làm sao đối xử với ta như thế!
Xuân Nương vẫn nụ cười mỉm trên mội, từ tốn nói:
_Ấy Tây Môn đại gia chớ nóng giận, để tiện thiếp dẫn đến một người tất đại gia sẽ hiểu rõ.
Rồi mụ vẫy tay, một người con gái bước ra. Tây Môn Lộc nhận ra, đó là người con gái áo đỏ trong bảy cô gái mặc bảy màu cầu vồng đã từng giao hợp với hắn.Tây Môn Lộc ngơ ngác hỏi:
_Ngươi là ai?
Người con gái áo đỏ, ánh mắt căm hờn nhìn Tây Môn Lộc, móc trong túi ra một cây trúc chạm trổ bằng ngọc thạch xanh biết. Vừa nhìn cây ngọc trúc ấy, Tây Môn Lộc đã run lên sợ hãi, giọng cầm cập ráng hỏi:
_Ngọc Trúc Nữ Nguyễn Thanh là gì của ngươi?
Giọng băng giá, nhưng không kém giọng độc địa, nàng đáp:
_Là mẹ. Ngươi hài lòng chưa?
Tây Môn Lộc lặng thinh không nói gì nữa. Ký ức hắn còn nhớ rõ, có một lần, trong lúc đang ra tay sát hại Thập Tam gia Võ trang chủ, Ngọc Trúc Nữ bất thình lình xuất hiện. Trận chiến ác liệt xảy ra. Võ công và nội lực của Ngọc Trúc Nữ vốn cao hơn Tây Môn Lộc gấp mấy trăm lần, nhưng vì bấy giờ, Ngọc Trúc Nữ đang mang bầu sắp sanh, và trong lúc gần kết liễu tính mạng hắn, nàng chợt quặn đau vì đứa bé sắp chào đời. Tay chân rã rời, Ngọc Trúc Nữ khịu xuống bất chợt và mê mang đi. Tây Môn Lộc thoát chết trong đường tơ kẻ tóc, lẽ ra phải ra tay giết chết Trúc Ngọc Nữ ngay lập tức, nhưng vì sắc đẹp của nàng quá đẹp, khiến hắn động tà dâm. Hắn bèn ra tay triệt đứt tứ chi của nàng rồi hành cẩu trên thân xác nàng. Hắn vĩnh viễn không quên được ánh mắt căm hờn của Trúc Ngọc Nữ dòm hắn khi bị ô nhục. Ánh mắt ấy, nét đẹp của Ngọc Trúc Nữ rất giống với người con gái áo đỏ này. Tây Môn Lộc rùng mình, và có phần hối hận. Nếu hắn kịp để ý tới người con gái này kỹ hơn một chút, thì hắn không tới nông nổi này. Tiếc thay cho một gian hùng, suốt đời tính toán kỹ lưỡng, không đi sai một nước cờ nào cả, mà nay chỉ vì một phút nông nỗi, dục vọng che lờ con mắt, mà hắn phải thúc thân bị kẻ địch hành xử dã man. Hắn hỏi một câu thẫn thờ:
_Rõ ràng sau đó, ta đã giết chết nàng ta, vậy làm sao ngươi còn sống sót?
Xuân Nương cười khẩy đáp:
_Đúng vậy, tuy ngươi đã giết chết mẹ đứa nhỏ, nhưng đứa bé đã may mắn chào đời trong lúc nguy ngập ấy. Ngươi tưởng đã giết chết mẹ nó, rồi bỏ đi, tuy vậy, Ngọc Trúc Nữ chưa chết mà chỉ hắp hối. Nàng dùng tàn lực của nàng, để sanh ra đứa trẻ này rồi mới trút hơi lìa đời. Trời xui đất khiến, nhằm lúc ta đi ngang qua, phát hiện đứa bé và thây của người đàn bà bạc mệnh này. Sau khi điều tra, biết rõ là ngươi làm, nhưng ta không ra tay.
Tây Môn Lộc ngơ ngác hỏi:
_Ngươi sợ võ công của ta?
Xuân Nương bĩu môi, khinh bỉ nói:
_Ngươi tưởng vậy sao, Tây Môn Lộc? Sở dĩ ta không giết ngươi chỉ vì giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta thôi. Ta để dành cái chết của ngươi cho đứa bé ấy. Ta nuôi dưỡng nó, để nó có dịp ra tay trả thù cho mẹ nó, có vậy hồn thiêng của Ngọc Trúc Nữ mới hả dạ nơi âm tỳ.
Tây Môn Lộc chăm chăm nhìn vào Xuân Nương gằn giọng hỏi:
_Xuân Nương, thật ra ngươi là ai?
Nhâm nhi chén rượu, Xuân Nương khẽ ngâm một bài vè:
Trấn thiên hạ lục đạo vương
Sắc, thích, kỳ, phi, bá, thâu
Tà môn ngoại đạo thuần quy
Lục cờ xuất, võ lâm thuận.
Chỉ nghe bài vè đó, Tây Môn Lộc đã run cầm cập gượng lắm mới nói lên câu:
_Người là Sắc Vương?
Nói tới đó, Tây Môn Lộc khịu người xuống. Thần sắc hắn hoang mang, bối rối. Tây Môn Lộc trước nay lừng lẫy gian hồ, không biết sợ là gì nay bỗng trở nên ngoan ngoản như một con cún con. Hắn nhắm mắt, chờ đợi hình phạt.
Người con gái trong màu xiêm phục áo đỏ, chậm rãi đến bên hắn. Nàng ta trói hắn vào một cây cột, rồi lột trần hết quần áo trên cơ thể hắn. Xong, nàng ta nhẹ nhàng cuối người xuống nâng niu con cặc của Tây Môn Lộc lên và bú liếm nó tựa như là đang trân quý một của báu hiếm có trên thế gian. Chiếc lưỡi cong cong, mềm mại khéo léo cứ vuốt vào những điểm nhược trên đầu cặc của nam giới cộng thêm đôi môi đỏ mộng luôn trề ra để con cặc hắn luôn đập vào bờ môi mềm ấy khiến cho Tây Môn Lộc dù trong lúc sơ hãi cũng không chống nỗi sự kích thích và con cu đã cương cứng lên.
Khi đã thoã mãn với tầm cứng của con cặc, người con gái lấy ra một chai mật ong, và dùng tay, xoa khắp dương vật của Tây Môn Lộc, khiến hắn cảm thấy mát rượi vì hương ngọt của mật ong, đồng thời cũng có một chút khó chịu, vì mật ong dày đặc bỏ trên cu khiến nó trở nên keo đặc, dính siêt lại. Rồi nàng áo đỏ lùi lại đằng sau, lấy từ tay một người đàn bà gần đó, một cái lồng chuột, trong đựng hơn chục con chuột lớn nhỏ đủ kiểu. Và nàng ta thả từng con một, từng con một lên người Tây Môn Lộc. Cả cơ thể hắn giờ đây rung lên từng chập từng chập một vì sợ. Hãy thử tưởng tượng, những con chuột cống lông xù xám xịt, móng vuốt sắt nhọn, cái đuôi phe phẩy lờn phờn trên da thịt hắn bò đi bò lại trên cơ thể hắn, và có nhiều con còn bò trên khuôn mặt bảnh trai của hắn, nhe ra hằm răng sắt nhọn như chuẫn bị cắn vào da thịt hắn, thì bảo sao hắn không sợ.
Rồi, có một con háu ăn, đã bò đến dái của Tây Môn Lộc, và cắn tạp một cái. Tây Môn Lộc rú lên đau đớn. Cơn cặc vốn đăng cương thẳng cong, bị mất đi một mảnh thịt ở quy đầu, để lộ những đường gân ở đầu cu. Máu chảy phụt ra như một dòng suối. Những con chuột khác hửi thấy mùi máu trộn lẫn với mùi mật ong, và như có linh tánh sợ đồng bọn táp hết phần ăn của mình, nên chúng vội xúm xít chạy đến thi nhau táp vào củ thịt dồi ở phía đưới. Từng hàm răng nhọn, từng móng vuốt sắt bến cứ thi nhau cào cắn vào của quý của Tây Môn Lộc, khiến m