truyen sex nguoi lon tren dien thoai tình đời oan gia
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 8094
Chia sẻ:
- Hay quá! Được, em đưa anh đi…
Họ cùng đi ăn rồi lại đi khắp đường phố Hà Nội trên đường nói rất nhiều chuyện từ công việc đến mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Trên bờ Hồ Tây tuấn hôn đã buông xuống, nhưng vẫn còn những vật sáng tím hồng nơi cuối chân trời. Gió thổi mơn man qua những hàng cây ven hồ. tráng đưa lần cận dọc bờ hồ lim dim mắt. Chợt một bàn tay nóng ấm và thô rám đặt lên tay của tráng, tráng biết đó là bàn tay ai, tráng vẫn không mở mắt, mĩm cười, bên tai anh có tiếng ấm nhẹ của Hiếu.
- Cảnh đẹp thật, và lại càng đẹp hơn khi cùng đứng ngắm cảnh với người mà mình quí mến… Anh hiểu em chứ anh tráng?
- Anh hiểu tất cả Hiếu à! Trong ánh mặt của em đã nói lên tất cả từ lâu rồi!
- Hay quá!
- Có điều này bấy lâu nay anh muốn nói với em một điều, anh rất quí em, vì tài năng, vì em là người có trách nhiệm trong công việc, và em rất dể thương nữa. Anh cũng là người như em thôi… Nhưng xin lổi Hiếu, anh không thể, ít nhất là trong lúc này, vì anh chưa quên được một người khác.
- Anh đã yêu một người khác à?
- Ừ, đó chính là lý do vì sao anh chuyển công tác ra Hà Nội này, anh muốn trốn chạy một mối tình… Hãy thông cảm cho anh Hiếu nhé! Hãy coi anh như là một người anh nhé!
- Em hiểu – Hiếu thở dài – Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được! Chỉ tội nghiệp cho em thôi!
- Hay ta hãy tạm gác chuyện đó lại đi – tráng bắt sang chuyện khác – À, khi nãy em nói muốn gặp anh có chuyện gì?
- Sáng nay phòng bảo vệ có nhờ em chuyển cho anh một lá thư, em tìm anh nhưng anh đã đi ra ngoài rồi, khi nãy tranh thủ ghé ngang nhà hát thì người ta mới nói anh vừa ra về.
- Lá thư à? Của ai thế nhỉ?
- Thư từ Sài Gòn, tên người gởi là một cô gái! Đó là một thiệp cưới!
- Thảo à? – tráng bàng tuấn
- Cô ấy bạn anh à? – Thấy nét bàng tuấn nơi tráng, Hiếu ngần ngừ cầm thiệp cưới không dám đưa.
- Ừ… Một người bạn, thế là họ cũng đã đến với nhau, mình phải mừng và vui chúc cho họ chứ…
- Anh tráng! Anh có sao không?
- Không sao, nào đưa anh xem.
tráng trấn tỉnh mở phong thư ra xem, bên trong phong bì một chiếc thiệp hồng trang nhã hai chữ T hoa lồng vào nhau như những vủ khúc của tình yêu. tráng uể oải mở tấm thiệp xem ngày cử hành hôn lể, mắt anh dừng lại tên Tân Lang, anh lại giật mình lắp bắp đọc thành tiếng:
- Chúng tôi trân trọng báo tin lể thành hôn của con chúng tôi Trưởng nam Vũ Quốc Trung sánh duyên cùng Thứ nữ Đoàn Lê Vi Thảo… Sao lại vậy?
- Anh tráng! Hình như có một bức thư! – Hiếu nhặt một bức thư rơi ra từ phong bì đưa cho tráng.
“Anh tráng!
Em viết thư này báo cho anh tin vu qui của em, mong rằng anh hãy vui chúc cho em được hạnh phúc, tuy rằng em không thể lấy được người em yêu, nhưng anh Trung là một người rất tốt và thương em, anh ấy cũng đã chờ đợi em từ lâu. Anh tráng à! Em luôn ghi nhớ sự hy sinh của anh đã dành cho em, nhưng em đã thất bại hoàn toàn, một năm qua em không thể nào lây chuyển được tình yêu của hải dành choanh. Em sẽ trả lại anh ấy cho anh, em cũng đã cho hải địa chỉ của anh ở Hà Nội, em báo tin cho anh biết ngày 17 tháng này anh ấy sẽ bay ra Hà Nội vào chuyến bay buổi tối. Chúc anh luôn hạnh phúc, các anh vẫn luôn là những người anh mà em quí mến! Những chuyện đã từng xãy ra giữa ba chúng ta em sẽ cất mãi trong nơi sâu nhất của trái tim, sẽ không ai biết những điều đó ngoài chúng ta.
Em Thảo”
Đầu óc của tráng như u đặc, tráng đi tới đi lui không biết mình phải làm gì. Chợt tráng hỏi.
- Hôm nay ngày mấy?
- Ngày 17.
- Ngày 17? Chuyến bay từ Sài Gòn ra buổi chiều tối thì đáp cánh mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ.
- Mấy giờ rồi vậy, Hiếu?
- 7 giờ 15.
- Từ đây đến đó mất cỡ 1 giờ phải ra sân bay Nội Bài… – tráng lao đi…
- Anh tráng! Để em đưa anh đi… – Hiếu chạy theo tráng.
Sân bay Nội Bài tấp nập những người đang ra vào, tráng và Hiếu lao vào cửa ra những chuyến bay quốc nội. Trên loa phóng hải vừa báo xong chuyến bay từ Saigon vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. tráng bồn chồn ngóng chờ những lượt người ra.
Từ sau cổng kiểm tra cuối cùng của sân bay, hải đang rảo mắt tìm chiếc xe của đoàn bay đưa hành khách vào trong nội thành. Chợt ánh mắt hải dừng lại ở một ánh mắt quen thuộc, ánh mắt mà ngày đầu gặp gỡ anh đã xiêu lòng, nhìn tráng có phong trần hơn nhưng chững chạc. Cả hai nhìn nhau bất động, giữa những dòng người qua lại ngược xuôi nơi sân bay, như muốn thu giử lấy tất cả những hình ảnh của nhau mà một năm qua họ tưởng chừng như vuột mất. Rồi như không kìm được hải và tráng cùng lao đến ôm chầm lấy nhau xiết chặt trong vòng tay thương nhớ. Nhìn họ người ta cứ ngỡ đó lả những người thân lâu ngày gặp lại… Xa xa Hiếu nhìn hải và tráng trong hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời mà anh ao ước, nhưng Hiếu không cảm thấy buồn, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc triều mến như muốn xẻ chia những hạnh phúc của hai người. Hiếu ngước nhìn lên bầu trời đêm Hà Nội, trăng rằm sáng thật lung linh như đang chứng kiến một hình ảnh đẹp.
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về….”
HếtTruyen nguoi lon Vào một đêm trời tháng ba, bầu trời không ánh trăng, chỉ lấp lánh những ngôi sao lẻ loi. hoàng một mình lang thang trên con dường dọc bờ biển nối liền Banh và Belfast ở tiểu bang Maine.
Những lớp sương mù giăng giăng làm cho mặt biển như phủ một tấm màn màu bạc. Thật khó nhìn ra cảnh vật chung quanh, hoàng cố giương đôi mắt để tìm một hình ảnh gì quen thuộc nhưng cũng chỉ thấy thấp thoáng những dường nét mơ hồ của cây cối và hình thù kỳ dị của những tảng đá ven bờ. Sự yên tĩnh của biển cả làm hoàng cảm thấy tâm hồn mình thanh thoát.
Thỉnh thoảng nghe tiếng văng vẳng trong thinh không tiếng la hò của những thủy thủ đang neo tàu nơi mé nước. Một buổi tối như thế này thì ai thà không xao xuyến?
Qua khỏi Cam den, gió trớ chiều, sương mù dầy đặc hơn và bây giờ lái xe thật khó. Với tình hình thời tiết như thế này chắc chắn sẽ có một trận thưa dá. ở một vài chỗ uốn khúc của con đường, nước đóng thành băng. Càng đi sâu vào con đường càng hoang vắng, may là chiếc lốp xe của hoàng trở nên cứng và khi va vào lớp băng cũng tạo nên một âm thanh như được phát ra từ một bản đồng ca nhà thờ giữa chốn thôn quê hoang mạc. Chốc chốc, một vài căn phố hiện ra. Người ta nhận được nhờ những ánh đèn đường héo hắt. Những ngôi nhà yên lặng và tháng hàng như những nấm mồ vô danh.
Đầu óc hoàng tràn ngập những điều kinh dị. hoàng điều khiển chiếc xe bằng những ngón tay và cứ nghĩ ngợi về sự dõi trả. Ơ đời nói dõi là một nghệ thuật, và càng nói dõi hay ho chưng nào thì chứng tỏ một nghệ thuật càng cao chừng nấy.
Cô tình nhân của hoàng bây giờ đã ở phía sau lưng, chỗ vùng Bath hoàng vừa đi qua. Còn vợ hoàng thì đang chờ đợi hoàng ở trong một ngôi nah ở gần hòn đảo Mount Desert. Dể hoàng kể cho mọi người nghe câu chuyện nhà hoàng đã nói với Tuyết Nga về công việc giao dịch bận rộn khiến hoàng phải ở lại Portland đến hoàng và phải về Mount Desert trễ. Chẳng có việc gì cả nhưng những công việc giao dịch mà hoàng nói láo đó đều nằm ở Bath, và trong vòng tay ôm ấp của một người phụ nữ ở Bath mà thôi!
Vợ hoàng không còn cách nào hơn là chấp nhận, nàng thường không phản ứng chống lại hoàng nhiều lắm. Cô tình nhân ở Bath rất dễ thương, và vợ hoàng cũng không kém, hoàng thật là người may mắn....