Truyện Sex Người chị sửa xe
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 4646
Chia sẻ:
Ông Bá sốt sắng:
– Cần gì, chị cứ kêu tui. Lối xóm với nhau mà.
Bà Nghị nhìn ông Bá, cười lẵng lơ:
– Kêu ông? Lỡ bả biết được bả ghen làm sao?
Ông Bá dọ dẫm:
– Mình… phải có cái gì mới ghen chứ. Khi không mà… ghen cái gì?
Bà Nghị nheo mắt, tình tứ nói:
– Cái gì là… cái gì? Tui hỏng hiểu.
Ông Bá sấn tới sát bên bà Nghị:
– Hỏng hiểu thiệt hả? Cái gì là… vầy nề.
nề.
Vừa nói ông Bá choàng cánh tay trái ôm siết bà Nghị. Đồng thời cánh tay phải, ông ôm đít bà kéo sát mạnh vào “chim” ông.
Cái thứ đàn bà trẻ như bà Nghị mà lại phải ngủ một mình. Nhiều đêm bà phải trăn trở bởi vấn đề sinh lý đòi hỏi. Nghĩ tới ông Nghị, bà chán nãn. Bà cho ông Nghị là một loại đàn ông lù khù, hèn nhát. Chỉ nội cái chuyện khai gian để lãnh trợ cấp mà lúc nào cũng lấm la lấm lét, làm thiên hạ để ý nên mới báo cáo lên sở xã hội. Nhiều lần bà Nghị đã mơ màng nghĩ đến một hình bóng đàn ông khác….
Thấy bà Nghị không phản đối, ông Bá càng làm tới. Ông nhấc bổng bà Nghị lên cao, vừa đủ để con cu cứng ngắc của ông cọ sát vào mu lô..`n bà Nghị. Đồng thời cái miệng, với hàm râu kẽm, của ông tham lam hôn lên đôi môi khát tình của bà.
Một người đàn bà đã có chồng có con như bà Nghị, tưởng đã dày dạn tình trường lắm. Nhưng thật ra không phải như vậy. Ông Bá vừa cho cu ông cọ sát vào mu lô..`n, là bà Nghị đã nóng bừng cả mặt. Tay chân bà rũ ra như không còn một chút sức lực. Dâm thủy trong lô..`n đã âm ỉ chảy ngấm ra làm ướt đáy chiếc quần xi líp bên trong. Bà thều thào:
– Ư, ư… làm gì kỳ vậy?
Ông Bá đã có ý định này từ lâu. Ông nói nhỏ vừa đủ cho bà Nghị nghe:
– Có gì đâu mà kỳ. Anh… thương mà.
Bà Nghị hổn hển thở, bảo ông:
– Thương gì màthương kỳ cục vậy? Người ta biết được kỳ lắm.
Ông Bá chỉ chờ có bao nhiêu đó. Ông nói nhanh:
– Đóng cửa lại có ai thấy đâu mà biết.
Vừa nói xong ông vừa khép nhanh cánh cửa lại. Vừa già chốt xong, ông ẳm bà Nghị đi nhanh vào buồng ngủ.
Hàm râu của ông Bá quá lợi hại. Tuy bà Nghị đã lấy chồng bao nhiêu năm nay. Bà đã được ông Nghị ôm ấp hôn hít vuốt ve bú liếm đủ kiểu. Nhưng lần này, cũng những động tác tương tự mà bà thấy sao đê mê lạ lùng.
Ông Bá hôn hít khắp mình mẩy bà. Từ trái sang phải, rồi từ trên xuống dưới như ông Nghị đã từng làm. Da thịt bà rờn rợn. Máy nóng dồn hết lên mặt. Cặp vú sừng trâu của bà Nghị căng cứng lên.
Đến chừng ông Bá cúi xuống hôn lên bờ háng thì bà Nghị không còn kiểm soát được mình nữa. Hàm râu oong Bá như một bàn chãi, quét đều từ kẻ đít lên đến trên mu bà Nghị. Lám sao mà bà chịu nổi. Bà vừa rên vừa la bài hãi:
– Ối trời ơi là trời. Sướng quá nè trời.
Ông Bá lật đật bịt miệng bà Nghị. Ông nói nhỏ:
– Bà la cái kiểu đó, trời hỏng nghe mà lối xóm họ nghe hết trơn bây giờ.
Mặc cho ông Bá nói. Bà Nghị có còn biết gì nữa đâu. Bà vẫn cào cấu trên chiếc gối kê dưới đầu. Người bà vặn vẹo, miệng rên xiết, biểu lộ sự sung sướng tột cùng.
Dâm thủy của bà Nghị cứ tuôn ra dầm dề, làm ướt nhẹp cả hàm râu của ông Bá. Lúc bấy giờ, ông mới ngồi dậy. Cầm con cặc to dài quá khổ của mình, ông Bá đút thẳng vào giữa lô..`n bà Nghị.
Bà Nghị có tật xấu mà bà bỏ không được. Bình thường bà ăn nói nhỏ nhẹ, điềm đạm, tỏ ra là một đàn bà hiền hậu nhân từ. Nhưng tới lúc có mùi cặc lõ thì bà khác hẳn.
Khi con cặc to tổ bố của ông Bá đẩy vào, bà Nghị ứ lên một tiếng dài thượt. Hai mắt bà trợn trừng. Miệng bà hả rộng ra mà la như heo bị chọc huyết. Ông Bá càng nắc, bà càng la to. Trong giống y như có đám giặc nhỏ…
Thừa hưởng cái máu dâm của Bà Nghị, con Hà có 16 tuổi mà đã cặp bồ, cặp bịch tứ tung. Nó làm tình hết với thằng này đến thằng khác.
Su cái hôm đi chơi với đám thằng Tuân, thằng Vũ, con Hà tự nhiên phát triển. Nó ghiền cái trò chơi “làm tình tập thể” thì ít mà ghiền cái kiểu chơi mới. Tức là chơi lỗ đít nhiều hơn.
Đám thằng Vũ, thằng Tuân đã bỏ nó để đi chơi với đám con gái khác. Con Hà buồn lắm. Nó tìm con Mai rủ gia nhập vào băng khác. Vừa để có kép dẫn đi chơi, vừa để thỏa mãn về vấn đề sinh lý đòi hỏi.
Cứ hết băng này đến băng khác. Hà và Mai từ từ trở thành chai mặt. Đám con trai đã chán chê hai đứa nó. Nghe đến cái tên “Hà chùa” với “Mai dù” là tụi con trai chê.
Chẳng biết làm sao hơn. Lỡ ăn quen rồi, bây giờ nhịn hỏng quen. Hai đứa nó rủ nhau bỏ nhà, tìm vào một ổ chứa điếm xin làm gái gọi. Vừa sướng vừa có tí tiền.
Bà Nghị càng ngày càng mê tít ông Bá. Ngày nào ông không qua là bà Nghị nóng như ngồi trên lửa. Bà đã ghiền cái cảm giác vừa nhột vừa sướng khi hàm râu chổi xể của ông Bá ủi trên người bà.
Thỉnh thoảng ông Nghị có lén về thăm. Chẳng biết làm sao hơn, bà đành chìu ý ông, nằm banh càng cho chồng chơi. Nhưng lòng bà không hề thấy hứng thú. Trong khi ông Nghị hùng hục nắc, bà nhắm mắt lại, tưởng tượng đó là ông Bá để tìm chút khoái lạc.
Cuộc vui vừa tàn là bà đã hối ông Nghị ra đi. Bà còn viện lý do là trên sở xã hội đang để ý, đang cho người theo dòm ngó rình rập.
Ông Nghị vừa bước ra khỏi nhà là bà đã vội chụp điện thoại rủ ông Bá… qua chơi cho vui.
Thấy bà Nghị càng ngày càng làm quá, ông Bá bắt đầu lo sợ. Từ ngày dang díu với bà Nghị, chuyện ân ái với vợ nhà hoàn toàn thưa hẳn.
Đã một lần bà Bá đã hạch hỏi ông về việc đó. Bà có ý nghi ngờ ông có vợ bé, vợ mọn. Ông Bá phải chối bai bãi. Ông viện lý do thấy Bà mệt mỏi nên để cho bà ngủ ngon.
Càng ngày, ông Bá càng thấy là… không thể không chấm dứt chuyện lén lút này được. Nhưng muốn chấm dứt mà vẫn giữ được hạnh phúc gia đình, câu chuyện khỏi đổ bể ra thì phải làm sao đây?
Sau mấy đêm thức trắng, ông Bá mới tìm ra một giải pháp thần kỳ. Lòng ông thấy nhẹ nhỏm hẳn.
Mới sáng sớm, chuông điện thoại đã reo vang. Ông Nghị ngạc nhiên vô cùng. Từ lâu nay, bà Nghị ít khi gọi cho ông giờ này. Tò mò, ông Nghị nhấc ống nghe. Từ đầu dây bên kia, giọng ông bạn lối xóm vang lên:
– Anh Nghị phải hôn? Tui Bá đây. Anh khỏe hôn?
Nghe tiếng ông Bá, ông Nghị dè dặt:
– Cám ơn anh. Tui cũng bình thường. Có gì mà anh gọi cho tôi sớm vậy anh?
– Lâu lâu, nhớ anh thì gọi… thăm vậy mà.
Trong lòng ông Nghị từ lâu nay vẫn bực ông Bá. Chính ông Bá đã xúi dục, gây cho vợ chồng con cái ông phải xa cách. Hôm nay tự nhiên ông Bá lại gọi điện thăm ông làm ông thoáng một chút xúc động. Trong đầu ông nghĩ : “Chẳng qua vì ông Bá quá tốt bụng, lo lắng cho bạn bè. Vô tình ông gây khó khăn cho ông thôi”.
Nghĩ như vậy, ông Nghị cảm thấy tiêu tan mọi thành kiến về người bạn lối xóm. Ông vui vẻ hỏ
hỏi lại:
– Bà nhà ông lúc này ra sao? Cũng khỏe hả?
– Vâng. Cám ơn ông. Mà này anh Nghị nè. Tui gọi để tui báo cho anh một tin… mừng.
Ông Nghị nóng ruột hỏi tới:
– Tin gì vậy… ông bạn?
– À. Tui có hỏi trên sở xã hội về trường hợp của anh.
Ông Nghị hốt hoảng:
– Chết. Anh hỏi chi vậy. Họ biết tui ở đây là… kẹt tụi tui lắm.
Ông Bá nói trơn tru, y như thiệt:
– Anh đừng lo. Thằng cháu tui làm “xép” ở đó mà. Tui chỉ… hỏi riêng nó thôi.
Ông Nghị càng nóng ruột hơn:
– Rồi… họ nói sao anh?
– Họ nói rõ là… trường hợp của anh chị chẳng có gì phải lo hết. Anh nên thu xếp về với vợ con càng sớm càng tốt.
– Vậy, bộ… tui hỏng có tội gì sao?
– Mấy năm nay anh có làm thật. Nhưng mà làm tiền mặt, coi như hỏng có income. Đâu có tội vạ gì mà phải trốn tránh....