watch sexy videos at nza-vids!

tai phim sex hay
Bạn đang truy cập trang VKLDKM.SEXTGEM.COM
Nếu load trang bị lổi "XtScript Error: Timeout" thì hãy load lại nhé
Hãy cùng

Xem Phim Sex

và

Đọc Truyện Sex

trên chiếc dế yêu của bạn !

↓↓ » »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Truyện Sex Nàng kêu lên vì quá sung sướng


Đăng Admin 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6493
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


Gã trầm ngâm xé một tờ lịch: một ngày lại trôi qua. Như vậy là còn hai mươi tư ngày nữa là gã bước sang tuổi hai mươi lăm, ngày mà theo lời nguyền từ quá khứ gã sẽ không thể tồn tại trên cõi đời này.
Ả đang ngồi trên giường, thở mệt nhọc, cái thai trong bụng đã hơn tám tháng… Ả vừa đan áo len vừa ủ ê với đứa con trong bụng: “Mẹ thật tệ khi định giết con mấy lần… Con gái à, khi con lớn đừng bao giờ quen những người hèn hạ và tệ bạc như thằng bố chết dẫm của con. Con phải mạnh mẽ như một người…”. Ả nói và quay sang nhìn gã.
– Dạo này anh trông anh ốm quá. Anh lên gường mà ngủ. Ngủ dưới nền có ngày cảm lạnh chết thẳng cẳng.
– Cô không phải lo. Tôi không chết dễ dàng thế đâu! – Gã điềm nhiên nói.
– Anh sợ đàn bà à? Anh đã từng yêu chưa?
– Cô hỏi chuyện đó làm gì? – Gã hỏi vặn lại để lảng tránh câu trả lời.
– Hỏi để biết chứ hỏi để làm gì. Tôi cũng không tin anh vô cảm với đàn bà.
– Đàn bà cũng có nhiều loại! Mẹ tôi và mẹ cô cũng là đàn bà. Tôi coi trọng họ hơn bất kỳ ai khác.
– Ờ, anh nói đúng. Thế theo anh tôi là loại đàn bà gì?
– Đàn bà lắm mồm!
– Lắm mồm còn tốt hơn cái khúc gỗ như anh! – Ả hậm hực nhìn gã.
Gã cười. Nhìn ra bầu trời bằng cái nhìn u uẩn. Trời không sao, đen đặc, mông lung và đầy bí ẩn. Còn ả tiếp tục với những mũi đan. Những mũi đan thanh thoát như nhảy múa theo một bản nhạc không lời.
Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi số tiền tích cóp được về nuôi gia đình.
***
Còn ba ngày nữa gã hai mươi lăm tuổi.
Gã sắp xếp hành lý với quyết định tìm đến một nơi hoang vu không một bóng người để tĩnh tâm trong những ngày có thế là cuối cùng của cuộc đời. Gã phải đi. Suy nghĩ đó hối thúc gã mấy ngày hôm nay. Nhưng có gì đó vô hình níu giữ khiến gã chần chừ chưa đi được. Dù gì thì cũng quá muộn rồi. Đối với gã, một khi suy nghĩ đã trở thành quyết định thì không một ai, ngay cả bản thân gã có thể thay đổi được.
– Anh đi đâu? – Ả hỏi
– Cô không cần biết!
– Anh đừng đi. Anh còn tôi. Còn gia đình này mà!
– Đây chỉ là một vở kịch, cô hiểu chứ? – Gã chậm rãi nói. – Cô hãy sống tốt và chăm con cho tốt. À, cô còn nhớ thùng mỳ ăn liền tôi mang về mấy hôm trước không, tôi cho cô đấy…
– Tôi không cần thứ đó! Tôi cần anh… Anh phải sống… phải sống đấy!
Ả khóc và quỳ sụp dưới chân gã. Gã không nghĩ là tình cảm ả dành cho gã lại trở nên sâu nặng đến thế. Liệu có là sai lầm khi nhập vai quá lâu trong một vở kịch? Hệ lụy của tình cảm sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối và sợ chết. Gã không muốn chết, nhưng sẽ sớm phải đối diện với nó, thế nên gã phải dứt khoát đưa ra một quyết định.
Gã lạnh lùng xách hành lý bỏ đi. Gã sẽ ngẩng cao đầu và bước những bước dài như cách gã vẫn thường làm. Nhưng lần này thời gian như bị thứ gì đó hãm lại. Chậm chạp và dai dẳng. Còn bầu trời thì nhòe đi qua một lớp sương.
***
Ngày cuối cùng của tuổi hai mươi tư.
Gã đang ở một căn nhà heo hắt giữa đỉnh đồi. Tầm một tháng trước, chiều nào gã cũng ra ngoài để tìm mua một khu nhà yên tĩnh như thế này. Chủ cũ căn nhà vô cùng kinh ngạc khi gã bỏ một số tiền lớn để mua căn nhà và một khoảng đồi, với điều kiện, không được cho bất cứ một ai biết chuyện này.
Từ sáng đến chiều, gã thường nằm trên một chiếc võng, được mắcvào hai cây bạch đàn già trước cửa, nhìn về khoảng trời nhỏ lộ qua những tán lá cây, lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng chim hót, và gặm nhấm sự cô độc tuyệt đối mà gã mua được bằng tiền.
Đêm. Gió trên đồi lạnh đến tê tái. Gã vẫn nằm trên chiếc võng mây, trong bóng tối mịt mùng. Gã tưởng tượng những bóng đen của đêm đang chen lấn nhau xâm chiếm cơ thể gã. Gã bắt đầu khó thở. Cảm giác các mạch máu đang sôi lên và chuẩn bị vỡ ra. Gã run rẩy bỏ vốc thuốc chuẩn bị sẵn vào mồm. Mất thăng bằng, gã bị rơi khỏi chiếc võng, nằm sõng soài dưới nền đất. Gã không thể ngồi dậy, cũng không muốn ngồi dậy. Gã muốn mở mắt thật to để nhìn thấy sự thật về cuộc đời. Nhưng gã bắt đầu lịm đi… lịm đi…
Trong khi đó, ở bệnh viện ả đang nằm trên bàn mổ. Bác sĩ chuẩn đoán ả thai ngược nên phải mổ đẻ. Ả đang nghĩ về ngày mai – ngày định mệnh mà gã thường nhắc tới với nỗi hoang mang, lo sợ . Sinh linh bé nhỏ trong bụng ả sẽ vượt qua được thử thách đầu đời là ca mổ này không? Và gã đang ở đâu? Liệu có trở về không? Ánh đèn mổ lấp lóa mờ dần đi khi ả ngấm thuốc gây tê. Người ta thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má ả trước khi bắt đầu ca mổ.
Trên đỉnh đồi, gã vẫn đang nằm bất động. Gió cuốn vài chiếc lá khô phủ lên người gã. Tiếng thở yếu ớt của gã lạc lõng và dường như mất hẳn trong tiếng u u vọng về từ bốn xung quanh đồi.
Gió! Gió mỗi lúc một mạnh hơn. Nhưng kỳ lạ thay không một cơn gió nào có thể cuốn bay tờ giấy nhỏ nằm trong tay gã. Trên tờ giấy có một dòng chữ non nớt, nghuệch ngoạc của một đứa bé viết lại câu nói của mẹ nó: “Dù thế nào trời vẫn xanh phải không con?”.
***
Bầu trời luôn theo một vòng luân hồi bất tận, hết đêm lại đến ngày. Bình minh tươi sáng dần xóa tan vẻ ảm đạm của đêm tối.
Ngày đầu tiên của tuổi hai mươi lăm, gã nhận ra trái tim vẫn đang khẽ đập. Đó là minh chứng rõ ràng nhất cho câu trả lời về số mệnh, về cuộc đời gã. Nhưng gã sẽ không khóc, không cười hay vỡ òa hạnh phúc như trước đây từng tưởng tượng. Gã thở nhẹ. Nhẹ đến nỗi không làm lay động một chiếc lá khô rơi trên sống mũi. Từ đây, gã sẽ không phải sống trong cảm giác sợ hãi, trong đau khổ, trong sự đợi chờ… bởi thứ mà gã đã và đang tìm thấy được chính là bình yên!
Qua một ô cửa sổ ở bệnh viện, ả đang ôm đứa con bé bỏng của mình nhìn về bầu trời. Trong đôi mắt đang he hé mở của đứa bé cũng có một bầu trời.
Một bầu trời đang mở ra, cao rộng hơn và có màu xanh!Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo .
Ô hay trời không nín gió cho ngày chị sinh .
Ngày chị sinh trời cho làm thơ .
Cho nết buồn vui bốn mùa trăn trở .
Cho làm câu hát để người lý lơi .
Ngày chị sinh trời cho làm thơ vấn vương với sợi tơ trời .
Tình riêng bỏ chợ tình người đa đoan
(Nhạc Trọng Đài, thơ Đoàn Thị Tảo)
truyen sex nguoi chi: Hai chị em tôi mồ côi cha từ chỏ, chúng tôi được mẹ nuôi lớn . Năm tôi lên 14 tuổi thì má cũng mất để lại hai chị em tôi đùm bọc lẫn nhau trong thế giới vô cùng phức tạp và nghèo khổ. Chúng tôi gặp khó mặt về mọi mặt từ tài chánh cho tới sự trống vắng về tinh thần, cuộc đời của chúng tôi thay đổi từ đó …
Cái chết của má tôi như đem chị em tôi vào một thế giới khác hẳn. Chúng tôi như một con thuyền lênh đênh trên biển cả không biết đâu là bến bờ . Chị tôi phải bỏ học để lo buôn bán, lo tìm miếng ăn, cái áo cho tôi học thành tài. Mặc dù chị chỉ lớn hơn tôi có 3 tuổi, nhưng chị rất giỏi vắn, mọi chuyện từ trong nhà ra ngoài đều một tay chị lo hết. Chị bán các thứ từ trái cây, bánh trái, cho tới gạo cũi, đường đậu. Ai nấy thấy thế thì cũng đều thương chị hết, mong rằng sau này có thể rước chị về làm dâu .
Tôi cũng thương chị tôi lắm. Chị có mái tóc dài, thân người cao dong dỏng, mảnh khảnh và tràn đầy nữ tính . Chị có cặp ngực của một người con gái mới lớn, mơn mởn săn chắc và đầy đặn. Nếu nói về sắc đẹp thì chị không gọi là sắc xảo, nhưng chị rất có duyên, ai nhìn thấy thì cũng mến cũng thương, nhất là tính tình của chị thì nhu mì và đoan trang.
Mới đó thì má đã mất một năm và chúng tôi đã lớn hơn một tuổi, chị thì ngày ngày vẫn lo công việc, chạy đôn chạy đáo, còn tôi thì lo việc học hành và chỉ thỉnh thoảng giúp chị phân phối hàng hóa hay phụ giúp chị bán hàng. Chị bận lắm, không một phút nào nghỉ tay nên tôi ít khi được vui đùa bên chị như thuở nhỏ. Nhớ ngày xưa , khi còn má chúng tôi thường hay quấn quýt bên nhau, chị tôi hay giả làm cô dâu và bắt tôi làm chú rễ . Tôi không thích lắm chơi trò này lắm nhưng vì chìu chị của tôi nên tôi phải làm, bù lại tôi được chị làm món bánh chuối nước dừa mà tôi thích. Chúng tôi chơi rước dâu qua những cây cầu khỉ . Chị tôi trích khăn đỏ trên đầu ra vẻ thích thú lắm. Chị bắt tôi bẻ nhánh hoa móng tay để cài lên đầu của chị, và kêu tôi bắt chước người ta nói với chị là “Anh yêu em lắm!”. Lúc đó tôi vẫn mặc quần tà lỏn tay dắt tay chị, chúng tôi sánh vai bên nhau như là một cặp thật sự . Nghĩ lại thật là như mới ngày hôm qua, thời gian bay qua mau quá ! Nhánh hoa móng tai chỉ còn lại là kỷ niệm....
♥ Đánh dấu trang này
« Trước1...131415161718Sau »
↑↑ Cùng chuyên mục
» Truyện sex tội lổi quá khứ
» Truyện sex vào đời
» Truyện sex Vé máy bay một chiều
» Truyện sex những cuộc tình đã đi qua đời tôi
» Truyện sex Gene Cave(Chuyện thật)
Bài viết ngẫu nhiên
Truyện sex Ngón tay Quân cấu xé giữa 2 mép thịt lồn Truyện sex Ngón tay Quân cấu xé giữa 2 mép thịt lồn
Truyện sex Giang nắc hì hục, con cặc dài và to quá khổ của chàng như đâm xuyên Truyện sex Giang nắc hì hục, con cặc dài và to quá khổ của chàng như đâm xuyên
Truyện sex Cậu địt hăng quá em muốn xỉu luôn Truyện sex Cậu địt hăng quá em muốn xỉu luôn
Tags: