Truyện sex Mai lại chơi em nữa anh nhé
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6504
Chia sẻ:
– Ừ.. ừ…..Hả????
Tôi hét lên và quay đầu lại. Thì ra kẻ mà tôi cho là bé gái chính là Thanh Thảo. Tôi sững sờ. Chưa có dịp nào tôi gần Thảo như lần này. Tôi sượng cả mặt. Luốn cuốn tôi hỏi:
– Ủa sao Thảo lại đến đây? Hôm nay là ngày nghỉ mà!!
– Ừ, mình biết, nhưng hôm nay Thảo phải đến để làm xong các phần thủ tục linh tinh đó mà. Còn Bàng?
– Tôi ở ký túc xá trong đại học.
– Ủa, vậy nhà Bàng ở xa đại học lắm hả?
– Tôi..tôi không có nhà. Tôi sống một mình nên chỗ ở không nhất định.
– Ồ vậy hả!!!
Chỉ nói nhiêu đó, Thảo ngồi kế bên Bàng và gợi chuyện:
– Mình nhớ mình đã gặp Bàng trước đây rồi phải không?
Tôi lặng thinh,
– À, phải rồi, Thảo tiếp, mình nhớ mình đã gặp Bàng ở trạm ga phải không?
– Ừ. Tôi gật đầu.
– Mình…Mình có chuyện này hơi tò mò? Hỏi được không Bàng?
– Ờ, Thảo hỏi đi!
– Mình nhớ lúc đó Bàng hình như…hình như là một kẻ lang thang phải không Bàng? Vậy sao giờ… Bàng lại là một sinh viên đứng đầu lớp vậy?
Tôi lặng người, cuối cùng tôi mạnh bạo tâm sự với Thảo:
– Ờ!! Mình đổi thay tất cả cũng vì Thảo đó!
– Vì mình???
– Ừ, thật ra từ ngày Bàng gặp Thảo ở trạm ga, mình đã quyết định phải làm lại con người. Làm một gã thư sinh dù sao cũng hơn một tên lang thang phải không Thảo??
– Xạo hoài đi cha nội! Thảo đỏ mặt, vừa mỉm cười. Bỗng Thảo cầm lấy bàn tay tôi. Tôi khẽ giật mình. Thanh Thảo nhìn tôi cười hì hì:
– Sao hả? Bàng chưa nắm tay con gái lần nào hả?
Tôi ấp úng, kiếm cớ chửa thẹn:
– Không phải vậy? Tại Bàng nắm tay Thảo mới rung đó chứ!!
Thảo lờ đi không nghe cái cớ của tôi. Nàng đăm đăm dòm vào tay tôi rồi nói trong hơi thở:
– Số Bàng vậy mà đào hoa lắm đấy nhé!! Ðây nè,1,2,3 cái chéo nghĩa là trong đời Bàng sẽ có 3 lần dang dở đó nhe!!!
Tôi cười và nói:
– Thiệt không vậy? Vậy Thảo coi trong ba cái chéo đó cái nào tượng trưng cho Thảo đây?
– Xí! Anh xấu vậy làm sao cua em đây?
Thảo xì môi nói nửa chọc nửa đùa.
– Vậy sao!
Tôi đáp và chợt bẹo hai cái má dễ thương ấy, rồi cười ha hả lùi về phía sau. Thanh Thảo tức mình, nàng rượt phóng theo tôi. Dĩ nhiên là tôi nhanh gấp mấy lần Thảo nhưng tôi nhường nàng, chạy chậm để nàng rượt kịp. Tưởng nàng chỉ cho tôi một bạt tai nhẹ hay những cái vỗ vai trách móc, ai dè, Thanh Thảo chơi ác, đạp vô đít tôi cái thiệt mạnh làm tôi mất đà té xuống vũng sình. Thanh Thảo thích chí hát:
– Lêu lêu!! Lêu lêu có một cậu trai té vũng sình!! Lêu lêu!!
Tức mình, tôi giả bộ nằm im bất động. Một hồi không thấy tôi cử động, Thanh Thảo lo lắng chạy đến bên tôi. Bất thần tôi kéo nàng xuống vũng sình. Bị bất ngờ, Thanh Thảo bị té và cả quần áo bị bầy nhầy. Tôi cười hát lại:
– Hà ha hà ha hà ha! Cô em tôi rớt vũng xình đẹp ôi là đẹp! Hà ha hà ha hà ha!
Bấy giờ tôi và Thảo nhìn thật bê bết. Người dính đầy bùn sình.Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Xong chúng tôi vật nhau trên vũng lầy ấy. Tuy sức tôi mạnh, nhưng chẳng lẽ lại mất hào phóng nam nhi sao? Thế là tôi đành giả thua. Thanh Thảo ngồi lên người tôi và cất tiếng cười giòn vang. Nhìn vẻ đẹp xinh tươi như đóa hoa hồng nhung của nàng làm tôi thẫn người. Chợt, Thanh Thảo dòm tôi và thấy tôi chăm chăm nhìn nàng. Vẻ mặt ửng hồng, nàng có lại ý tứ con gái và buông tôi ra, trở về chỗ tôi ngồi vẽ khi nãy
Chúng tôi ngồi đó một lúc thì trời đã tối dần, cuối cùng, Thảo đứng dậy, nhìn ra phía cổng và nói:
– Mình phải về rồi Bàng ạ.
RồI nàng liếc nhìn bức vẽ, và hỏi:
– Bàng cho mình bức họa này nhé!
Tôi gật đầu và trao ngay cho Thảo. Trước khi đi, Thảo chợt ôm lấy tôi:
– Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!
Xong, nàng kịp chạy ra trước khi cổng đại học khép đóng.
o O o
Hôm sau, khi tan học, đợi lúc ít người, Thảo đến gần tôi và nói:
– Chiều nay, Bàng rảnh không? Thảo tính mời Bàng đến nhà chơi nhé!
Tôi nhận lời. Chiều đó, tôi ăn mặc cũng khá bảnh trai đến nhà Thảo. Thảo ở một căn nhà nhỏ tại ngoại ô thành phố. Tôi gõ cửa một lúc thì Thảo ra mở cửa.
– Chào Bàng, đế rồi hả? Bàng vào nhà chơi nhé!!
Tôi bước theo bóng lưng duyên dáng của Thanh Thảo. Căn nhà được xếp đặt thật trang nhã. Cả nhà được sơn màu hồng nhạt thật đẹp mắt.
– Bàng ngồi chơi chút xíu nhé! Cơm nấu sắp xong. rồi đó!
– Có cần Bàng phụ không Thảo?
– Thôi khỏi! Hôm nay Bàng là khách, ngồi chơi đi!! Bia bỏ trong tủ lạnh đó Bàng!
Nói bấy nhiêu, Thảo vùi mình vào trong bếp. Mùi đồ ăn thơm phức tỏara làm tôi nôn ruột. Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi chạy ra mở. Một gã thanh niên mặt mày khá khôi ngô ngó nhìn tôi, trên tay gã là một bó hồng nhung thật to và rực rỡ. Gã nhìn tôi với một ánh mắt căm thù, dù rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp gã. Thanh Thảo cũng bước ra, thấy gã thanh niên nàng kêu:
– Ồ anh Ðạt! em tưởng anh còn ở Sydney chứ! Tại sao anh lại ở đây?
Gã thanh niên xô tôi ra và chồm đến Thảo mà nói như hét:
– Hắn là ai? Tại sao hắn có quyền ở đây? Tôi quen em đã hơn 5 năm nhưng sao em vẫn không cho tôi bước vô nhà? Em nói đi Thảo, tại sao?
Thảo trợn mắt, vùng vẫy đẩy hắn ra:
– Anh buông tôi ra. Tôi mời ai đến là chuyện của tôi. Anh hãy ra khỏi nhà!! Ði ngay!!
Tôi lúc đó cũng bước đến và đẩy lùi hắn. Tên thanh niên ấy lườm nhìn tôi và bước ra. Cánh cửa xập lại ‘rầm’ một cái. Trong nhà, chỉ còn lại tôi và Thanh Thảo. Bỗng, nàng chạy trở về phòng bếp, nơi có mùi hơi chín tỏa ra. Buổi cơm chiều mở đầu lúc 6 giờ đúng, tôi dòm đồng hồ. Thanh Thảo đã mặc một bộ đầm ngắn, bó sát lấy thân thể của nàng, ra tiếp tôi. Thanh Thảo thật đẹp, một nét đẹp mỹ miều tuyệt vời. Bữa cơm chiều thật tuyệt vời gồm steaks, khoai chiên và sampange. Chúng tôi trò chuyện rất hợp tánh.
– Chà! Bữa chiều này ngon thiệt đó! Bộ Thảo học nấu từ bụng mẹ sao mà nấu giỏi quá vậy!!
– Xí!! Khen tui hoài đi!! Ăn không hết là tui không cho you về đâu đó!
– Ừ! Không cho Bàng về vậy Thảo có chỗ cho ngủ không? Gì chứ ở đây có Thảo vui hơn là về ký túc xá một mình hà!!
– Ðâu cần, ăn không xong thì tôi cũng đổ hết vô miệng you là xong chứ gì! Xong, bản cô nương cho công tử ăn một đạp ra khỏi động bàn tơ là xong chuyện chứ gì!
– Hề hề, có người đẹp đút cho ăn thì có ăn đạp cũng là ngon!!
Tàn bữa, Thanh Thảo rủ tôi ra sau nhà, vừa ngồi ngắm sao và để nàng pha rượu. Sau nhà là một bãi cỏ xanh mượt, và bên cạnh là một cái rạp nhỏ, nơi Thảo cất những đồ pha rượu. Dưới những ngọn nến mập mờ, thấy được kỹ thuật pha rượu độc đáo của Thảo, tôi thấy thích thú. Những màu đỏ xanh trong một cái bình thủy tinh dần dần hòa lẫn thành một, tạo nên một màu xanh lá cây. Thảo rót ra bảy ly và nói:
– Ðây là rượu Thảo sáng tác ra đó. Tên gọi là ‘Một kiếp chung tình’. Bàng uống đi!!
Tôi cười, và nâng ly uống liền. Mùi vị thật ngọt dịu êm lơ, không cay không đắng và vị thơm thấm vào kẽ răng. Vừa uống, Thảo vừa kể cho tôi:
– Bàng biết không, khi uống rượu này vào, Thảo có cảm giác ngây ngất vì mùi dịu ngọt của nó không khác gì người con gái kiếm được mối tình đầu, mãi mãi không quên, luôn sống trong giây phút ngọt ngào ấy.
Rồi Thảo lại pha thêm một cốc rượu nữa. Màu sắc trong cái bình lần này đậm hơn lần trước. Nếm vào lưỡi, vị cay trong rượu làm người tôi nóng dần. Càng ghét vị cay ấy, thì những vị cay cứ xuyên vào tâm phổi tôi. Nhưng càng uống, quen dần với vị giác cay ấy, tôi không còn thấy khó chịu nữa. Khi uống tới ly cuối cùng, tôi lại thấy dễ chịu, và sảng khoái chứ không như lúc đầu....