Truyện sex Khu Trọ Không Yên Tĩnh
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5052
Chia sẻ:
Sài Gòn…
Cảm giác lần này về với nơi đây thật khác biệt, không còn những vội vã, đến rồi lại đi. Không còn những đêm đắm mình trong men rượu, trong những ái ân. Thời gian không còn những vội vàng thúc giục.
Ngồi trên xe của Phong, ả hạ tấm cửa kính, đón nhận không khí Sài Gòn những tháng đầu năm mới. Không có những cơn gió khiến đôi tay buốt lạnh, không có những vệt khói tỏa ra sau những làn hơi. Nhưng khác biệt…
Thời tiết mát dịu, đã bao lâu ả chưa từng được cảm nhận. Sung sướng ngập tràn. Ả thích mùa thu Hà Nội, nhưng cũng nhớ rất nhiều tiết trời Sài Gòn. Dù đi đến nơi đâu, ả vẫn mơ về với nơi đây. Thèm lắm…
Đường phố về đêm, lung linh nhộn nhịp chẳng thua kém gì phố cổ Hà Nội những ngày cuối tuần, tuy nhiên, không khí nơi đây đỡ ngột ngạt hơn, những tuyến đường tuy đông nhưng chẳng đến mức xô bồ như ở Hà Nội.
Phong đưa ả lượn khắp Sài thành, thưởng thức những món ăn đặc sản, nào hủ tíu nam vang, bánh bèo, phá lấu, những món ốc tỏa ngát mùi thơm… Ả như người bị bỏ đói từ lâu, thả hồn vào những món ăn, cho đến khi không thể ních thêm chút gì vào được nữa, hai người mới đứng dậy, kiếm một góc nhỏ quán café vỉa hè.
Ả thích cảm giác ngồi trên vỉa hè, thưởng thức tách café, tuy có nhạt hơn café ngoài bắc, nhưng vừa nhâm nhi vừa nhìn ngắm dòng người qua lại, ngồi nghe những ồn ào của phố phường, được thả mình tự do. Còn gì sung sướng bằng.
Có khác chăng không khí trà chanh vỉa hè ngoài bắc, khác nhiều chứ, được ngắm ồn ào phố thị khác với sự ồn ào hiện hữa xung quanh, được tự do thoát hồn phiêu lãng chứ không tự do gói gọn trong những dãy bàn. Đó là cảm nhận của riêng ả.
Phong chiều theo tất cả những ý muốn của ả, những nơi ả muốn đi, những chốn ả muốn dừng. Hay thậm chí có lúc, cả hay lặng lẽ bên nhau, nhìn ngắm dòng người qua lại, mỗi người mải mê theo đuổi một dòng suy nghĩ.
Phong – người đàn ông duy nhất đối xử với ả bằng trái tim. Người luôn sẵn lòng chiều theo những ước muốn của ả, và cũng là người duy nhất luôn tin tưởng ả dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, anh luôn tin mọi quyết định của ả đều có lý do.
Ngày anh gặp ả, ngày ả bị đạp ngã ra khỏi chiếc Lexus sang trọng, ngay trước mũi xe anh.
- Biến đi, đồ con điếm
Ừ thì, ả đúng là con điếm, nhưng không phải con điếm đã mất hết danh dự và lòng tự trọng. Nếu ở trong khách sạn, hay nơi nào đó, chỉ có ả và hắn, chả đến mức phải hét lên, thì ả cũng sẽ chủ động thoát y, nhưng nếu bảo ả khỏa thân giữa phố phường, ả chưa đến mức trơ trẽn đến thế.
Lúc đấy, ả trong mắt Phong – một cô gái mỏng manh, đáng thương, đang đón nhận những lời chửi rủa từ anh bạn đồng hành, đón nhận những ánh mắt tò mò, soi mói của người đi đường, những ánh mắt hiện lên tia khinh bỉ. Anh nhìn thấy ả - gương mặt lạnh lùng, ánh mắt pha chút bất cần và căm phẫn.
Như một lẽ thường tình, anh bước xuống xe đỡ ả dậy, nếu anh không nhấn phanh kịp thời, có lẽ lúc bấy giờ ả đang nằm gọn dưới bánh xe.
Ả đứng dậy, buông vội câu cảm ơn, bước lên vỉa hè với nụ cười chua chát. Lần đầu tiên ả gặp tình cảnh này, một thằng khách phê thuốc bắt ả khỏa thân trên xe để mua vui, tàn độc đạp ả xuống đường dưới dòng người qua lại. Thốt lên những lời chửi rủa rồi vít ga đi mất.
Ả chua xót, không phải vì những ánh mắt khinh bỉ, những lời bàn tán vang vọng về phía ả, mà ả xót xa cho số phận mình. Nếu như không may mắn, chẳng biết ả sẽ xảy ra chuyện gì.
Ả ngồi xuống vệ cỏ, châm điếu thuốc mong nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Ả vẫn còn giật mình sau những chuyện vừa xảy ra. Đám đông hiếu kỳ lại có thêm chuyện để bàn tán.
- Nhìn trẻ, đẹp thế kia mà làm đĩ
- Lại cái đám nằm ngửa kiếm tiền ăn chơi ấy mà
- Chắc vòi tiền thằng kia nhưng không được, bị nó đạp ra khỏi xe
- Đúng là đồ con đĩ, cho đáng đời
Ả mặc kệ những lời nói kia, mặc kệ những ánh nhìn, cuộc sống đã kịp dạy cho ả học cách phớt lờ chúng.
Riêng anh thì khác, anh cảm thấy khó chịu với những con người tọc mạch kia, khó chịu với thái độ vô tâm của họ, khó chịu với những phán xét đối với một con người dù chẳng rõ đầu đuôi. Thay vì đứng đó bàn tán, họ chạy lại giúp đỡ cô gái kia phải chăng có ích hơn không.
Hay do chăng xã hội bây giờ là vậy, những con người vô tâm trước những cảnh éo le, trước những tai nạn gặp phải trên đường. Hay họ nghĩ kia chỉ là một con điếm, đến giúp thì thật là phí công.
Mà có lẽ cũng đúng thật, thử hỏi được mấy ai dừng lại trước những tai nạn, được mấy ai dù biết người gặp nạn là một con điếm thì chạy lại giúp đỡ, hay chỉ liếc nhìn, chỉ dừng lại nhìn rồi đi mất, hay chỉ biết xúm lại xung quanh để thỏa chí tò mò. Uh, được mấy ai, xã hội này là thế mà.
Và cũng vì trước đây, anh đã có lần đón nhận chúng, nên anh cảm thông với ả hoàn cảnh hiện tại của ả. Anh vội vàng dựng xe vàolề đường, đi về phía ả
- Em có sao không?
- Cảm ơn anh, em không sao, chỉ bị xây xước chút thôi
- Lúc nãy thấy em đi tập tễnh, chân em không sao thật chứ
Nhắc đến mới nhớ, chẳng hiểu tự lúc nào, mắt cá chân ả đã sưng lên một cục to tướng. Ban nãy, ả chỉ thấy hơi đau nhức, nên ngồi xuống vệ cỏ nghỉ, tiện thể chờ gọi chiếc taxi.
- Dạ chắc là không sao, mắt cá chân chỉ sưng lên chút thôi
- Để anh xem
- Ả cười - Em là điếm thiệt đó, anh không sợ đụng vào lây bệnh à
- Anh chỉ sợ người chứ không sợ bệnh – anh cười
Đúng như vậy, nghề của anh, hay chính bản thân anh, có bệnh tật nào gây nên nỗi sợ. Bệnh tật có thể chữa được (Truyen sex từ: Thehe9x.Mobi), hay đơn giản chỉ là cái chết. Nhưng sống với những con người mất lương tri, với những thủ đoạn đê hèn, những lọc lừa, gian dối, với những kẻ bán bạn cầu vinh… thì chúng còn đáng sợ hơn bất kể loại bệnh tật nào.
- Chân em chỉ bị trật thôi, em duỗi thẳng chân ra, để anh nắn lại
*****
- Được rồi đó, em về dán băng cho đỡ sưng, vài hôm nữa có thể chạy nhảy vô tư
- Cảm ơn anh. May có anh
- Không có gì, chuyện nhỏ mà
Con người gặp gỡ nhau, hay xa nhau cũng là cái duyên ở đời. Mọi chuyện không phải xảy ra theo ý chủ quan, mong muốn của con người. Những sự xắp đặt của tạo hóa dù muốn hay không cũng đành phải chấp nhận nó, đừng nói giá như đối với những sự đã rồi, bởi lẽ đó là điều tất yếu xảy ra. Đừng nói trong tương lai tôi sẽ…. vì tương lai không ai biết trước. Nhưng cũng đừng vì vậy mà buông xuôi.
Ả nhất mực từ chối lời đề nghị đưa về của anh, nhưng cũng đành dịu lại trước ánh mắt chân thành kia. Ả không muốn bất kỳ người đàn ông nào biết nơi mình cư ngụ, ả không muốn bị xáo trộn khoảng trời riêng. Một phần, vẻ như đôi chân chưa thể đi lại được như ý muốn khiến ả xuôi lòng. Một phần trong ả có cảm giác tin tưởng nơi anh.Sau lần gặp đầu tiên, ả và anh thêm vài lần tình cờ gặp gỡ. Số điện thoại trao nhau và dần dần càng trở nên thân thiết, khi cả hai có cơ hội chia sẻ về cuộc đời mình.
Ả cứ nghĩ cuộc đời ả là một chuỗi bất hạnh, nhưng xem chừng vẫn con may mắn hơn anh – một người lăn lội trong giang hồ từ khi còn là một cậu nhóc. Đã nếm trải đủ mọi đắng cay cuộc đời.
Ả và anh khi đó, một cô gái điếm, một tay giang hồ có tiếng, phải chăng là sự tác hợp của ông trời. Thế nhưng nó không vươn tới được thứ gọi là tình yêu.
Dù chưa một lần nói ra, nhưng những lần vô tình bắt gặp ánh mắt anh nhìn ả, ả biết anh có tình cảm với mình, vượt qua tình cảm anh em thân thiết. Nhưng, ả thầm mong anh sẽ kết duyên với một cô gái tốt hơn ả, không mang trên mình vết nhơ như ả. Giá như, ả không phải là một con điếm, thì có lẽ ả sẽ chấp nhận tình cảm của anh....