Truyện Sex Không đau đâu anh ơi cứ nữa đi anh, em thấy sướng hơn đó
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11227
Chia sẻ:
– Má ơi!… Má đừng bỏ con…! Má không thương con sao má?… Thủy. Em cầm lấy đi!… Tiền đó… Bây giờ anh giàu rồi mà!… Kìa, Thủy ngừng lại đã!
Sơn bật khóc. Rồi anh quơ tay ra, chới với như một kẻ chết đuối :
– Má!… Nước! Cho con uống đi má! Con khát cháy họng rồi nè!
Tiếng kêu cứ yếu dần, yếu dần rồi cuối cùng Sơn lịm đi…
Có tiếng lách cách từ bên ngoài, Hương đẩy xe máy đi vào. Thị bước vào nhà với dáng vẻ tươi vui. Đặt chân vào nhà, thị nhõng nhẽo kêu lên :
– Anh Sơn!
Tiếng gọi ấy tan ra trong nhà. Hương sững lại, thị đưa tay bật công tắc. Sơn vẫn nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ. Chiếc chăn dạ đã rơi xuống đất.
Hương vội vã bước đến bên cạnh Sơn. Khi thị định đánh thức anh, bỗng Sơn trở mình rên rỉ :
– Nước!… Má ơi, con khát!
Hương nhíu mày, đặt tay lên trán Sơn. Trong khi đó, Sơn vẫn quằng quại, giọng khàn khàn :
– Nước!… Trời ơi, cho tôi nước…!
Thị đã hiểu. Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng bừng lên những tia sánh. Thị bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu, rồi nhảy bổ đến trước cái tủ lớn…
Chỉ mấy phút sau, Hương đã vội vã quay xuống, trên tay xách theo cái túi du lịch. Không thèm nhìn Sơn đang quằn quại trên giường đòi nước, Hương bước nhanh ra ngoài. Thị đẩy nhanh xe máy ra cổng và biến mất. Hương đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Sơn như vậy đó.
*
* *
Tại căn biệt thự của vợ chồng Tư Nghị.
Tư Nghị đang ngồi cắm cúi tính toán gì đó. Kim Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve tóc hắn. Tư Nghị sung sướng lim dim trước cử chỉ âu yếm ấy.
Đồng hồ treo tường thong thả điểm bảy tiếng. Kim Anh làm như chợt nhớ ra. Cô ta thỏ thẻ :
– Hình như anh có hẹn tối này mà?
Tư Nghị sực nhớ. Hắn vội đứng lên :
– Ưøa, nhớ rồi. Anh phải đi một chút.
Nói xong, hắn quay xuống nhà dưới :
– Anh Tuyên. Chuẩn bị xe nha!
Người lái xe bước lên và đi thẳng ra ga-ra. Tư Nghị thay bộ đồ khác. Trước khi bước ra khỏi nhà, ông ta âu yếm vuốt má vợ :
– Anh đi độ chừng hai giờ nghen!
– Dạ, anh đi nhớ về sớm nha! Đừng để em mong đó! Kim Anh ngọt ngào nói.
Còn lại một mình Kim Anh. Cô ta đi lại phía tủ và mở một ngăn lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ rồi đóng ngăn tủ lại. Cô ta cầm chiếc hộp đi lên gác và mấy phút sau đã trở xuống với chiếc xắc trên tay.
Ra khỏi cổng căn biệt thự, Kim Anh bước đến một góc mà cô ta đã chọn từ trước. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ con đường đi qua cổng nhưng bên ngoài lại khó trông thấy. Kim Anh giơ đồng hồ lên xem với vẻ bồn chồn.
*
* *
… Sơn gắng gượng mở mắt ra. Hình như có ai đó đang lay lay anh.
Mọi vật nhòa đi rồi nhập lại trong mắt Sơn. Có một khuôn mặt quen quen đang cúi xuống gọi anh. Mãi một lúc sau, Sơn mới nhìn rõ. Đó là Phi. Sơn nhíu mày. Anh tưởng đang nằm mê. Nhưng không, tiếng của Phi vẫn đang gọi dồn dập :
– Sơn. Mày không nhận ra tao hả? Phi đây mà!
Sơn đã tỉnh. Anh gượng ngồi dậy và đưa mắt nhìn xung quanh. Vẫn là cảnh quen thuộc trong nhà Hương. Anh vẫn chưa tin là Phi đứng trước mặt mình :
– Có đúng là Phi không? Sơn hỏi bằng giọng khó nhọc.
Phi cười toe toét :
– Còn ai nữa! Mày bị sao? Xỉn hả?
Sơn lắc đầu :
– Không. Sốt rét.
Phi đã hiểu. Hắn gật đầu :
– Lại căn bệnh của cao nguyên.
Sơn nặng nhọc nói :
– Lấy dùm tôi miếng nước đi!
Phi nhanh nhảu rót nước đưa cho Sơn. Nhưng những ngón tay run run của Sơn làm ly nước tuột ra, rơi xuống đất, vỡ tan. Phi làu bàu :
– Điềm gở! Thôi, để lấy ly khác.
Phi mang lại cốc nước khác. Lần này, hắn tự tay cầm cốc cho Sơn uống. Sơn uống ừng ực liền hai ly và nuốt thêm mấy viên thuốc. Sau đó, Phi đỡ cho Sơn ngồi dựa vào tường, hắn ngồi xuống bên cạnh :
– Hoài Hương đâu sao không thấy? Phi hỏi.
Sơn ngạc nhiên :
– Chắc cổ đang có việc đâu đó…
– Vậy càng hay! Phi lấp lửng.
– Anh về hồi nào?
– Mới được vài ba ngày! – Rồi Phi than bằng cái giọng não ruột – Cực quá mày ơi!
Sơn ngã đầu vào tường, nhìn Phi :
– Sau vụ ở khe Rùa Vàng, anh với thằng Khải đi đâu? à, mà ai tấn công tụi mình lần đó vậy?
Phi đốt một điếu thuốc và ngã đầu ra sau ghế kể :
– Mãi về sau tao mới biết tụi thằng Bảo tấn công tụi mình… Mà mày thấy đó tụi nó tấn công bất ngờ, lại có súng nên không ai dám chống cự. Còn thằng Khải, chính tao thấy nó trúng đạn, ngã xuống suối. Coi như tiêu. Đến sáng tụ lại điểm mặt còn gần chục đứa. Thúy cũng có mặt. Cả bọn bàn nhau, đi vào thung lũng Lợn Rừng.
Sơn im lặng nghe những lời Phi kể. Có lẽ trong phút đó, anh nhớ đến những ngày đi kiếm sự máy mắn ở rừng núi cao nguyên. Trong khi đó, Phi vẫn tiếp tục kể :
– Thung lũng Lợn Rừng nằm ở gần biên giới… Ở đó, toàn dân anh chị cả. Không ngày nào là không có đánh lộn. Hơn nữa, đó là khuvực trọng điểm nên công an và biên phòng truy quét dữ quá. Chưa đến một tháng tụi tao đành phải bỏ…
– Còn cô Thúy? – Sơn bật hỏi – Cô ta đâu?
– Không biết! Một buổi sáng tụi tao không thấy nó trong lều. Cả bọn bổ đi tìm nhưng không thấy. Vậy là rã đám luôn.
Nói đến đó Phi bỗng thở dài. nói giọng than vãn :
– Vậy là vẫn tay trắng! Xác ve, cuối cùng vẫn hoàn xác ve.
Một thoáng im lặng trôi qua. Phi nhìn xoáy vào mắt Sơn :
– Nghe nói mày khấm khá… Mày có thể cho tao vay một ít. Sau này, tao sẽ thanh toán lại?
Sơn đã chờ đợi câu hỏi ấy. Anh hỏi Phi bằng giọng mệt mõi :
– Anh cần bao nhiêu?
– Độ một cây? Phi nói bằng giọng hy vọng – Mày đang có mà. Tao sẽ không quên ơn mày!
Sơn nói :
– Tôi sẽ cho anh hai cây. Cho chứ không có phải vay mượn gì đâu!
Có thể thấy đôi mắt Phi trợn trừng tỏa vẻ ngạc nhiên. Còn Sơn thì nặng nề nhỏm lên, anh nói giọng mệt mõi :
– Anh cứ ngồi đợi tôi một lát nghen.
Nói xong, anh nặng nề bám vào hàng tay vịn, leo lên cầu thang. Phi lặng lẽ nhìn theo. Hắn không bất ngờ vì thái độ hào phóng của Sơn mà đang sững sờ vì một lý do khác : Không ngờ Sơn lại giàu đến như vậy. Nếu anh có thể cho hẳn hai cây vàng, nghĩa là anh đang có trong tay hàng chục cây. Mà cũng có thể hàng trăm cây! Phi cảm thấy đầu óc nóng bừng lên với ý nghĩ ấy.
Khi Sơn đã khuất trên cầu thang, Phi rút trong người ra một lưỡi dao nhỏ. Hắn thu dao vào ống tay áo rồi rón rén bước lên theo.
Trên lầu, Sơn đang quỳ trước cái tủ lớn, hai tay buông thõng với vẻ tuyệt vọng. Từ phía sau, Phi rón rén bước tới. Đúng lúc hắn giơ cao lưỡi dao trên gáy Sơn thì anh quay lại. Không nhìn lưỡi dao trên tay Phi, Sơn nói giọng mất hết sinh khí :
– Mất rồi. Mất hết cả rồi!
Cái tin ấy làm Phi choáng váng không kém gì Sơn. Hắn vẫn cầm dao trên tay ngồi thụp xuống bên cạnh Sơn. Hắn nhìn thấy hai cánh cửa tủ đã bị mở :
– Mày nói sao? Mất?
Phi bỗng trợn mắt. Hắn gầm ghè :
– Hay là mày định lừa tao đấy?
Sơn không trả lời. Phi mở toang hai cánh cửa tủ : Bên trong trống trơn. Cũng lúc đó, Sơn kêu lên :
– Uûa, cả đồ của Hoài Hương nữa?
Phi quay lại nhìn Sơn :
– Sao? Đồ của con Hương?
– Tối qua vẫn còn đây mà… Mất luôn rồi!
Phi chợt hiểu ra. Hắn nhớ lại ánh mắt quỷ quyệt của Hương. Thở dài hắn đứng lên. Vừa dắt dao vào trong người hắn vừa chán ngán :
– Vậy thì đúng rồi. Chính là con hương.
Sơn không tin. Anh tròn mắt nhìn Phi. Hắn nhếch mép cười và lắc đầu :
– Mày chưa biết đó. Con yêu quái đó có thể làm tất cả miễn là có tiền! Mày quên nó từng là vợ của một tướng cướp rồi sao?
– Nhưng… còn căn nhà này? Cô ta dám bỏ sao?
Phi bật cười :
– Con Hương làm gì có nhà! Đây là nhà nó mướn. Mày cũng liệu mà biến đi. Không biết nó có lừa chủ nhà cái gì không, không khéo lại vô tù oan đó....