Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 2
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7869
Chia sẻ:
- Từ lúc nào em thích ăn quán đó vậy? Chẳng phải em nói nó không sạch sao? – Lan Chi thắc mắc.
- Qua cafê Huyên với chị, chị mời, chị muốn nói chuyện với em! – nàng nói luôn, không để Thục Nhi từ chối.
Thục Nhi chưa kip nói gì đã bị kéo đi sền sệt. Hai chị em bước vào quán, bàn đã gần kín, may mắn họ tìm được một bàn trong góc, khách vừa đứng lên. Gọi món ăn xong, Lan Chi nhìn Thục Nhi chăm chăm, nàng cảm thấy Thục Nhi né tránh nàng từ lúc nàng đi miền Tây về.
- Em nói đi, vì sao em né tránh chị? – Lan Chi hỏi thẳng.
- Em… – Thục Nhi định thoái thác nhưng nhìn thấy bàn tay của Lan Chi đưa lên ngăn mình nói tiếp, nàng im lặng.
- Em đừng chối, nếu em xem mình là chị em. Em phải nói. Vì sao chứ? – Lan Chi nói cứng.
Thục Nhi nẩng đầu lên nhìn Lan Chi, người chị, người bạn và đồng nghiệp của nàng, xét khía cạnh nào Lan Chi đều hoàn hảo. Càng nghĩ đến điều đó, Thục Nhi càng cảm thấy khổ sở, áy náy.
- Mấy hôm chị đi Cần Thơ, anh Hồng Sơn gọi… Em thấy ảnh say quá… Em đưa ảnh về… Rồi.. Em xin lỗi chị. – Thục Nhi nói lí nhí.
- Trời ơi, tưởng chuyện gì. Không sao, em yên tâm đi. Dù gì chị cũng nhờ em trước. – Lan Chi thở phào.
- Nhưng .. Khác chứ.. Em không muốn sau lưng chị. Em thấy…mình.
- Thôi, anh Sơn khai báo cho chị nghe hết rồi. – Lan Chi tự đắc nói.
Thục Nhi ngẩng đầu lên, mặt đỏ hồng, mắt có vẻ không tin.
- Này nhé, ah hem, 1 cái trên giường, 1 cái hồ bơi, 2 cái ban công, 1 cái phòng tắm, 1… – Lan Chi đọc vanh vách.
- Á, thôi.. – Thục Nhi mặt đỏ tới cổ, nàng đưa tay ngăn ngangmiệng Lan Chi.
- Hi hi, tin rồi hen?
– Lan Chi nhoẻn miệng cười.
Nàng nhìn Thục Nhi hay tay áp lên hai má, đầu lắc nguầy nguậy.
- Chị còn phải cảm ơn em. Chị nói thiệt đó! Không có em không biết ông đó đi đâu nữa. – Lan Chi nói thật lòng, tuy nhiên nàng không nói tới đã chỉ đường cho chồng tìm đến Thục Nhi.
Hai đứa sau khi tháo gỡ gút mắc, liền thoải mái hơn, ăn uống truyện trò vui vẻ.
- Em thấy anh Sơn thế nào? – Lan Chi chợt hỏi.
- Em… Ảnh, em có thấy gì đâu! – Thục Nhi ngượng ngùng khi nghĩ đến những giây phút bên anh.
Lan Chi nhì chằm chằm Thục Nhi như thể đọc được suy nghĩ của nàng.
- Uh thì thì… Anh Sơn ảnh … sung lắm. – bị buộc nói ra chuyện này làm Thục Nhi ngượng chín người.
- Ừ, chị biết chứ. – dù biết nhưng khi nghe chính miệng người phụ nữ khác đánh gía về khả năng làm tình của chồng mình, Lan Chi vẫn thấy nao nao.
- Vấn đề đó là chuyện lo lắng nhất của chị hiện giờ! – Lan Chi nói tiếp.
- Thôi không có gì – Lan Chi nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thục Nhi, nàng biết cô ấy không phải đối tượng chia sẻ chuyện này. Thục Nhi không yêu không lo lắng gì. Nhưng đối với nàng, Hồng Sơn là tất cả.
————————-
- Lan Chi ơi, em tuyệt quá. – tiếng thở hỗn hễn của Hồng Sơn.
Lan Chi nằm sấp trên người anh, nàng áp má lên ngực chồng, nghe tim anh đập, cảm nhận dương vật của anh đang mềm dần trong âm hộ mình. Tay anh vuốt ve lưng nàng, đặt lên mông nàng xoa nhẹ nhẹ, Hồng Sơn có thói quen như thế sau khi hai người vừa ân ái xong.
Lan Chi ngẩn đầu lên hôn chồng, nàng leo xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Hôm nay nàng tiếp khách quan trọng, đại diện Ban Giám đốc công ty mẹ bên Thái Lan qua đây làm việc. Nàng sửa soạn nhanh chóng, quần áo, tóc tai, trang điểm đối với Lan Chi chỉ tối đa 15 phút, hoàn toàn khác những người phụ nữ khác, nàng không thích trang điểm, làn da nàng cũng sáng bóng tự nhiên không sử dụng kem phấn nền.
Lan Chi bước chân vào phòng họp, làm căn phòng như sáng lên. Trong phòng chỉ có anh Linh và một người đàn ông da năm đen, để ria mép, hàm răng trắng đều, dáng cao to. Lan Chi ngạc nhiên vì chỉ thấy có hai người này.
còn tiếp mời các bạn đón xem...- Kế hoạch launching sản phẩm chiến lược này là bí mật. Tôi không lặp lại. Nhưng các anh chị cũng tự ý thức được tầm quan trọng của nó. Nếu Alpha + không thành công thì tất cả chúng ta, dĩ nhiên là bao gồm cả tôi, đều không còn cơ hội. Ban Giám đốc bên kia đã rất kiên quyết về việc chúng ta thiếu doanh số và mất thị phần trong suốt 6 tháng qua.
Lan Chi đang nhìn sếp Linh nói thao thao trong buổi họp cuối giờ sáng. Linh là Giám đốc điều hành Cty Lan Chi đang làm việc, chuyên sản xuất phân bón 100% vốn nước ngoài, xuất xứ từ Thái Lan.
Lúc này anh đang nhìn quanh mọi người như khẳng định lại ý mình vừa nói, miệng anh mím chặt một đường, bao quanh là bộ râu cạo nhẵn thín, xanh rì nổi bật trên làn da trắng, đôi mắt anh nghiêm nghị với đôi lông mày rậm, ánh lên sau cặp mắt kính gọng vàng sang trọng. Linh khoảng 35 tuổi, anh du học Mỹ về, cũng giống Hồng Sơn, nhưng anh có tới 2 bằng Thạc Sỹ Kinh tế và Luật, tới giờ cũng chưa lấy vợ, danh tiếng của anh không mấy tốt trong ngành, anh nổi tiếng với việc cặp bồ toàn là các cô người mẫu, diễn viên nổi tiếng, nhưng hễ cô nào nhắc đến kết hôn là anh biến mất như tan vào không khí.
Điện thoại Lan Chi rung liên hồi trong túi quần nàng. Lan Chi nhăn mặt khó chịu, nàng biết bọn con Ngọc đang gọi mình, nàng hẹn 12h00 ăn trưa với tụi nó tại quán quen Hồ Xuân Hương, nhưng cuộc họp triển khai sản phẩm phát sinh đột xuất tới giờ vẫn chưa xong.
Cuộc họp vừa kết thúc Lan Chi chạy vù xuống cầu thang bộ, nàng không đủ kiên nhẫn chờ thang máy. Vừa xuống tầng trệt nàng thấy ngay Thục Nhi đang ngồi ngáp, mắt đờ đẫn tại chiếc ghế bảo vệ.
– Em thua chị luôn. Em đói sắp chết nè – Thục Nhi cau có.
– Biết rồi còn nói. Đi nhanh. Tụi nó gọi muốn cháy máy điện thoại của chị rồi nè – Lan Chi vừa nói, vừa đi thẳng ra ngoài.
– Chú cho cháu cảm ơn nhé – Thục Nhi chạy theo, nói với lại bác Tuấn bảo vệ dễ thương, nhường ghế cho nàng ngồi nhờ.
Khi cả hai đẩy cửa vào quán cafe, chỗ ngồi đã chật kín, toàn dân văn phòng quần áo tươm tất ngồi ăn, uống nước nói chuyện xôn xao. Hai nàng đi thẳng xuống chỗ cũ, Thuyên và Ngọc đang nữa nằm, nữa ngồi, trên bàn là ngỗn ngang chén bác, chỉ còn vươn lại vài hạt cơm, vài cọng rau muống.
Thục Nhi và Lan Chi ngồi xuống, nàng tháo mắt kính râm, bàn tay ngay lập tức giơ lên ngăn ngang cái miệng mở ra chuẩn bị mắng nhiếc của Ngọc.
– Tao đói lắm. Cho tao ăn xong, tụi mày muốn mắng chửi gì cũng được. – Lan Chi nói với giọng không thể thương lượng.
Ngọc hậm hực vì bị cụt hứng, nàng lầm bầm, nhưng tay vẫn đưa lên cao ngoắt ngoắt bồi bàn cho Lan Chi.
Một ngụm lớn nước ép ổi xanh thơm ngọt trôi xuống cổ, Thục Nhi khoan khoái, tựa lưng vào ghế, tay xoa nhẹ bụng, nàng đưa mắt lên nhìn cả ba đứa con gái trong bàn đang nhìn mình. Hai đứa kia còn đỡ, còn Lan Chi há miệng, tay còn cầm chén cơm. Nàng ngồi xuống ăn cùng lúc với Thục Nhi, vậy mà chưa xong nửa chén cơm, nó đã ăn xong phần mình.
– Làm gì nhìn ghê vậy? Chưa thấy người đẹp ăn cơm ah? – Thục Nhi trân tráo.
Cả bốn đứa phá ra cười nghiêng ngã, làm các cuộc nói chuyện xung quanh đều gián đoạn. Những khuôn mặt cau có đó nhìn qua, thấy bốn người phụ nữ đang đùa giỡn với nhau, họ đều im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt không khỏi tiếp tục liếc qua liếc lại.
– Rồi vào đề tài chính – Thuyên nói, giọng nghiêm túc hẳn.
– Lan Chi khai báo mau, mày lặn đi đâu cả tháng nay – Ngọc nói với giọng tra xét không nhân nhượng.
– Tao.. tao ở nhà với chồng chứ đâu. – Lan Chi ấp úng.
– Ở nhà ah, ở nhà mà tao gọi điện di động không nhấc máy, máy bàn cũng không nốt, là sao? – giọng Thuyên gay gắt, có lẽ nó giận thật.
Lan Chi nhìn Thuyên, Ngọc rồi quay qua Thục Nhi cầu cứu, nhưng nhận được cái nhúng vai vô can của nàng. Nàng cắn môi nói:...