Truyện Sex Em Tôi Nó 15 Tuổi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3174
Chia sẻ:
Hoa lén nhìn ông ta suốt buổi nói chuyện với mẹ. Có lẽ từ ngày tới tuổi dậy thì, Hoa chưa hề thích một người đàn ông khác phái nào như thế. Vì sinh ra và lớn lên tại Mỹ, lứa tuổi những đứa như Hoa trưởng thành rất sớm, ngay trong trường học, đã có nhiều bạn trai ve vẫn tán tỉnh nàng. Nhưng Hoa chưa hề rung động bởi những thằng con trai khác màu da, trông lấc cấc, ngờ nghệch tới ngu độn.
Có phải là định mệnh, Hoa đã gặp ông Luận trong hoàn cảnh cô đơn và buồn tủi này. Nàng nhìn ông một cách chăm chú và có cảm tưởng nhưng là một người gần gủi và thân thiết nhất trong gia đình mình, khác hẳn với những người trong đám quan khách tới phân ưu như cho có lệ.
Sau bữa cơm tối, mọi người đều ra vườn sau uống trà. Hoa nghe thấy ông Luận nói với mẹ nàng:
- Cúc này, từ nay trở ‘đi, em phải cố gắng chấn tỉnh để đối phó với cuộc sống sau này.
Mắt mẹ Hoa tràn dầy cảm kích. Có lẽ không phải mộtí mình Hoa mà cả mẹ nàng cũng đang cảm thấy ông Luận là người gần gủi nhất của gia đình lúc này.
Hoa lững thững vòng qua hông nhà, một mình lặng lẽ tới cây thông già, ngồi xuống chiếc ghế xích đu dưới gốc cây Chiếc ghế này là vật nàng thích nhất trong thời thơ ấu. Hoa nhớ lại những buổi chiều ra ngồi đây chơi với mẹ và ba. Ngước mặt lên nhìn những tàng cây tăm tối âm u, ánh trăng không đủ sáng lọt qua những chùm lá thông dầy đặc. Hoa nhìn về phía biệt thự, trong lòng thấy xót xa bồi hồi. Gia đình Hoa chỉ có ba người. Sau khi nàng phải vào nội trú, gia đình chỉ còn có ba má. Cả hai người suốt ngày bận bịu với những thương vụ của công ty, nhưng sau này mẹ Hoa đuối sức nên không còn tiếp tay với ba được nữa, và bà ở nhà nghỉ ngơi. Hoa biết, lúc này hơn bao giờ hết, mẹ Hoa lại thấy cô đơn và nhớ nàng rất nhiều. Bây giờ cha Hoa lại lìa đời, còn lại hai mẹ con trong căn nhà to lớn này lại càng thêm vắng vẻ và buồn tủi hơn nữa. Nếu Hoa trở về trường học, không biết mẹ Hoa phải sống trong căn nhà này một mình như thế nào?
Đang lúc Hoa suy nghĩ miên man, giọng nói của ông Luận ở sau lưng hỏi tới.
- Sao, cháu không thấy buồn ư?
Hoa từ từ quay lại, ông Luận đã đứng sau nàng từ hồi nào mà Hoa không hay. Tự nhiên tim Hoa đập mạnh, hình dáng khôi ngô và oai phong của ông làm nàng hồi hộp, chính Hoa cũng không hiểu tại sao lại có hiện tượng này.
- Nãy giờ, chú đứng nhìn cháu thực lâu.
Cặp mắt lóng lánhcủa ông nhìn thẳng vàọ Hoa làm nàng hơi luống cuống, ông tiếp:
- Hình như cháu không có vê gì là đau thương cả.
Thì ra ông đã để ý tới Hoa, cũng như nàng đã âm thầm để ý tới ông. Nhưng tại sao Hoa đã không biết được điều này sớm hơn. Hoa nhìn ông yếu ớt trả lời:
- Chú cho rằng cháu phải òa lên khóc nức mở cả ngày mới gọi là đau buồn hay sao?
Ông Luận có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Hoa.
- Cháu đã mười sáu tuổi rồi phải không?
- Vâng.
- Chú thấy hình như cách nói chuyện của cháu không giống như một đứa con gái mười sáu chút nào.
- Chú nói vậy có nghĩa là…
Ông Luận mỉm cười.
- Có lẽ cháu sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên trưởng thành mau hơn những đứa trẻ sinh sống ở Việt Nam.
Hoa nhìn ông ta một cách bồi hồi, bây giờ ông đã đứng sát cạnh nàng. Nhưng Hoa lại thích ông phải cách xa nàng hơn thế này, vì như vậy Hoa mới có thể lén lút, thoải mái ngắm nhìn ông được. Có lẽ ông ta có vẻ hấp dẫn hơn khi nhìn từ đằng xa lại.
- Hình như lâu lắm rồi cháu không gặp chú, chú có tới nhà cháu chơi thường nữa hay không?
- Có chứ, tại hồi này cháu sống trong nội trú nên chúng mình không gặp nhau. Hơn nữa, chú cũng bôn ba buôn bán như cha cháu, nên nhiều khi cháu về thăm nhà mà chú lại phải đi xa nên không gặp. Nhưng không sao, bây giờ chúng mình có dịp gặp lại nhau rồi.
Nói xong ông đưa tay ra bắt tay Hoa như một người lớn. Nàng mê mẩn với nụ cười và cái bắt tay của ông. Vì từ xưa tới nay, khi gặp những người bằng tuổi ông, Hoa chỉ được phép cúi đầu chào, vì biết mình còn bé. Cái bắt tay của ông ngày hôm nay tự nhiên làm Hoa cảm thấy mình đã trưởng thành. Nàng đã trở thành một thiếu nữ thực sự rồi. Khi chú tới thăm gia đình cháu, má cháu thường nhắc
tới cháu hoài.
- Má cháu nhắc tới cháu về cái gì hả chú?
Ông Luận vừa cười vừa nói:
- Hình như má cháu nói: cháu là một bông hoa đầu thai gì đó.
Tự nhiên Hoa thấy bực mình vì không hiểu tại sao mẹ nàng lại nói chuyện này với ông Luận. Mặt Hoa sịu lại.
Ông vẫn nói tiếp:
- Ngay cả ông cố của cháu cũng nói là người con gái đẹp nào cũng phải do một loài hoa đầu thai thành người.
Nói xong ông ta nhìn Hoa đăm đăm làm thân thể nàng nóng bừng lên. Thì ra mẹ Hoa đã kể hết mọi chuyện của nàng cho ông ta nghe rồi.
Cháu không hiểu vì sao ông cố lại nói ra chuyện khôi hài như thế.
- Chú không thấy khôi hài chút nào, bởi vì chú chưa hề thấy một người con gái nào đẹp như cháu.
Hoa ngẩn ngơ vì lời tán tụng của ông Luận. Nàng không ngờ một người đàn ông đã đứng tuổi như thế mà cũng thầm kín ái mộ nàng như vậy. Hoa muốn tắt thở vì say mê. Nàng chợt nhớ người ta thường nói ái tình là duyên nợ. Khi ấy, ông Luận đã ngồi xuống bên cạnh Hoa trên chiếc ghế gỗ trong vườn. Hoa nhìn lên khuôn mặt nghiêng nghiên của ông. Cái mũi cao và dài, đẹp ảnh những bức tượng thần linh La Mã thuở xa xưa. Tự nhiên Hoa có ý nghĩ không muốn trở về trường học ở San Francisco nữa, nàng muốn ở luôn nhà để được gần gủi người đàn ông này.
Hình như ông Luận cũng đang nhìn nàng chăm chú:
- Khi hạ huyệt ba cháu. Má cháu khóc nức nở, còn cháu không có một giọt lệ nào. Tại sao vậy.
Hoa nhìn thẳng vào mắt ông, hỏi:
- Chú nghĩ rằng nước mắt quả là quan trọng như vậy khi người ta đau buồn hay sao?
- Đúng, người đau thương không hẳn phải cần rơi lệ.
- Nhưng chú nhận thấy cháu có vẻ cứng cỏi khác với những người con gái thông thường.
- Hình như chú thấy lạ khi nhìn thấy cháu không rơi nước mắt ư?
Ông Luận mỉm cười.
- Đàn ông không rơi nươc mắt là điều thông thường. Nhưng người con gái thì…
Hoa hơi hất mặt lên thực bướng bỉnh, nói:
- Vậy ư
Rồi nàng mỉm cưòi thật dễ thương:
- Chú có thấy bông hoa nào rơi lệ không. Chú quên rồi ư, cháu là một loài hoa đầu thai lên làm người cơ mà. Những đóa thiên hương này làm sao có thể lại phải rơi nước mắt cơ chứ.
Ông Luận nhìn Hoa sửng sốt, xong ‘phá lên cười thật sảng khoái. Đây là lần đầu tiên Hoa thấy nụ cười tươi thắm như vậy nở trên môi ông Luận. Tự nhiên nàng ngẩn ngơ và có cảm nghĩ không bao giờ muốn rời ông ta nửa bước. Một ý nghĩ thoáng qua thực nhanh trong đầu Hoa. Giá nàng được ôm ghì lấy ông, hôn lên cặp môi kia thì sung sướng biết chừng nào. Có lẽ Hoa đã si mê ông mất rồi. Nàng cảm thấy rơi vào luới tình thực dễ dàng và êm ái
Clip có ai nhìn thấy em như thế này chưa
Clip có ai nhìn thấy em như thế này chưa Tải ngay
An nhìn thấy thực rõ chiếc xe trước mặt, nhưng không còn kịp nữa, mặc dù chàng cố gắng nghiến răng đạp thắng tới cong người mà chiếc xe vẫn lao tới vì tốc độ quá nhanh và con đường chơn trượt vì trời đang mưa lớn. Tai hại hơn nữa, chiếc xe chở hàng đang chạy phía sau cũng không thể nào thấng kịp. An nghe một tiếng đụng kinh hồn và thấy mình bắn ra khỗi chiếc xe Mercedes Benz nhỏ nhắn của mình, tung mình lên thật cao và rơi xuống mặt đường ngay đường xe bên cạnh. Chàng hốt hoảng vùng dậy định chạy, nhưng không kịp nữa. Một chiếc xe đâm vô An và chạy lướt qua thân thể chàng một cách kinh khủng.
An rú lên, đưa hai tay ôm lấy đầu, không dám nhìn chiếc xe đang lướt qua. Nhưng sao lạ lùng, hình như có một phép lạ An không cảm thấy đau đớn gì và nhìn theo chiếc xe vừa chạy xuyên qua mình, phóng nhanh tới phía trước. Chàng còn đang ngơ ngác thì chiếc xe kế tiếp chạy tới, An lại hoảng hết, hai tay ôm lấy đầu, la lên:...