Truyện sex dâm tinh yêu dặt nhầm bến
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6038
Chia sẻ:
Thực ra thì bản thân Sỹ Kiệy cũng cắn rứt, cũng ham muốn được làm chủ tấm thân ngọc ngà sẵn sàng dâng hiến của nàng, dần dà hắn cảm thấy mình vô cùng quyến luyến nàng. Nhưng hắn biết mình có kẻ thù trước mắt, còn mối nợ máu của cả Thẩm gia mà hắn có trách nhiệm phải báo thù để vong hồn hơn ba mươi người nhà được mãn nguyện. Sỹ Kiệt biết hắn chưa chắc sống được quá thêm một ngày, một tháng hay một năm nữa, hắn không muốn mình làm khổ một người con gái ngây thơ trong trắng như Sở Băng. Hắn tự thấy mình chẳng có quyền gì để cướp đoạt lấy thứ quý giá nhất đời con gái của nàng, Sỹ Kiệt cũng sợ mình đa mang không thể nàotoàn tâm chuyện báo thù như trước nữa nếu trót ăn thứ trái cấm đó.
Sỹ Kiệt có thể nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của Sở Băng, hắn thở dài
- Ta vốn muốn giấu thân phận của mình với nàng, không phải bởi ta không tin tưởng nàng mà bởi ta vốn mang sát nghiệp rất lớn.Mười hai năm trước, khi ta mới tròn mười tuổi thì toàn gia của ta đã bị thảm tử, phụ mẫu cùng ba mươi sáu người khác trong Thẩm gia bị đều tàn sát. Khi toán người mặc đồ dạ hành xông vào nhà ta thì cha ta đã nhờ cửu thúc của ta mang ta chạy trốn, có lẽ cha ta đã biết trước được thảm kịch đó sẽ xảy ra nên muốn ta thoát để bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Giọng của Sỹ Kiệt trầm hẳn xuống, hắn bước tới nhẹ nhàng gỡ thanh tiểu đao ra khỏi tay Sở Băng dìu nàng ngồi xuống. Nàng tựa đầu vào vai hắn, nước mắt vẫn chảy không phải bởi tủi hờn nữa mà vì thương cảm cho số phận của hắn.
- Thúc thúc của ta đưa ta chạy trốn đến nửa đường thì bị bọn người kia đuổi kịp, chúng muốn nhổ cỏ nhổ tận rễ. Thúc thúc của ta bị bọn chúng bốn tên xông vào, ông bị giết ngay trước mắt ta. Lúc ta sợ hãi nhắm chặt mắt chờ kiếm của bọn chúng vung xuống đầu mình thì vừa may sư phụ của ta tình cờ ngang qua đã cứu được ta. Ông nhận ta làm đồ đệ mang về Tây Vực ẩn cư, còn dạy ta võ công để báo thù nữa. Ba năm trước sư phụ ta đã qua đời, ta vào Trung Nguyên tìm kiếm kẻ thù cho đến tận nay.
- Trung Nguyên này rộng lớn đến như vậy làm sao công tử có thể tìm được tử thù.
- Ta vốn biết vầy nên ba năm qua đi lại trên giang hồ ta đã cố ý khuếch danh mình là Thẩm Sỹ Kiệt, đứa con còn sót lại của họ Thẩm năm xưa. Sỹ Kiệt ta không thể tìm được kẻ thù thì ta sẽ bắt hắn tự dẫn xác đến tìm ta. Tuy ta ở chỗ sáng hắn ở chỗ tối, phần ta muôn vàn bất lợi, nhưng chỉ có cách đó mới có thể bắt hắn lộ mặt là ai mà thôi. Nhất định hắn sẽ tìm giết ta để tận sát nhà họ Thẩm.
- Như vậy thì quá nguy hiểm cho công tử, người đâu thể biết được khi nào kẻ thù tìm đến mình. – Sở Băng ép sát người vào Sỹ Kiệt run sợ, đôi môi nàng mấp máy run rẩy đủ thấy nàng lo lắng cho hắn đến nhường nào.
Sỹ Kiệt thở dài
- Đúng vậy, chính vì lẽ đó ta không muốn nàng theo ta, sẽ rất nguy hiểm. Ngay bản thân ta còn không thể đoán biết trước ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra với ta.
- Không, dù nguy hiểm thế nào nô tỳ cũng chấp nhận, xin công tử đừng bắt nô tỳ ly khai người. – Nàng ôm chầm lấy hắn như thể hắn sẽ rời xa nàng ngay lập tức.
- Nhưng ta có thể sẽ chết… – Hắn bị dứt lời bởi bàn tay búp măng của nàng đặt lên miệng hắn, hắn thấy nàng mím môi đứng dậy trước mặt hắn, mặt đỏ rần lí nhí nói
- Nô tỳ muốn xin được làm người bảo toàn tôn tự của họ Thẩm, mong công tử đừng từ chối. Nô tỳ không dám xin danh phận nào hết, chỉ cần công tử chấp nhận đièu này thôi.
Sỹ Kiệt giật mình, hắn nhớ tới việc mình là hậu nhân duy nhất của họ Thẩm, nếu chẳng may hắn ngộ nạn thì…Trong các tội bất hiếu thì tội không có con nối dõi là tôi nặng nhất – ” Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”. Trước nay Sỹ Kiệt mới nghĩ đến việc báo thù, bao năm qua hắn tâm niệm nếu không rửu được mối huyết thù thì thực muôn phần bất hiếu với tổ tiên họ Thẩm.Nhưng giờ giả tỷ như hắn không thể báo thù mà bị chết dưới tay của kẻ thù thì chẳng hoá ra hắn phạm hai tội bất hiếu cùng một lúc hay sao. Hắn không dám từ chối lời đề nghị muốn làm việc này của Sở Băng nhưng hắn không có đủ can đảm để mở miệng nói ưng thuận. nàng đồng tình cho hắn gieo giống vào bụng nàng, nàng muốn có một đứa con mang dòng máu của hắn, Sở Băng hiểu ngay vẻ lần chần của hắn, nàng bẽn lẽn lại gần và bắt đầu tuột hết quần áo ra, nàng hạ gục nốt chút do dự còn lại của Sỹ Kiệt. Hắn bàng hoàng, đây không là lần đầu tiên hắn trông thấy nàng trong cảnh loã lồ , nhưng chưa bao giờ hắn thấy tấm thân trần truồng của Sở Băng đẹp như đêm nay. Chính tấm chân tình của nàng đã cảm động hắn, Sỹ Kiệt ngần ngừ hồi lâu nói:
- Cảm tạ nàng đã nhắc nhở ta, ta quả thực u mê chưa bao giờ nghĩ ra chuyện này. Ta chẳng biết lấy gì để đền đáp tấm chân tình này của nàng.
Biết hắn đã ưng thuận, Sở Băng mừng rỡ thụp xuống, khuôn mặt nàng đang từ u sầu ủ rột trở nên vui sướng vô cùng, nàng hiểu Sỹ Kiệt đã chấp thuận
- Công tử,nô tỳ……
- Chẳng lẽ nàng đã định tâm dâng hiến cho ta tấm thân trinh bạch của nàng mà còn tiếc không gọi ta một từ tướng công được hay sao, ta không muốn thê thiếp của mình xưng nô tỳ cới ta chút nào. – Sỹ Kiệt ngắt lời nàng, hắn bước tới nâng tấm thân trần truồng đang quỳ mọp dưới đất đứng dậy.
Sở Băng bàng hoàng, chẳng thể ngờ được hắn lại coi nàng là vợ, thực ra nàng tình nguyện làm mọi chuyện đàn bà với hắn đâu có cần chút danh phận nào, nhưng sự công nhận nàng của Sỹ Kiệt khiến nàng vô cùng sung sướng. Sở Băng hiểu mình không hề lầm khi trao gửi cho hắn, nàng biết hắn có cảm tình với nàng, Sở Băng rơi lệ lã chả vì sung sướng. Nàng e lệ nép tấm thân nõn nà của mình vào người Sở Băng, từ tốn cởi quần áo cho hắn như một người vợ hiền cùng chồng trong phòng ngủ.
Bàn tay nàng thoăn thoắt cởi bỏ lớp vải vóc trên người hắn, từng thứ, từng thứ một nàng cởi ra rồi vất nhẹ nhàng xuống đất, nàng rùng mình khi lại đứng trước tấm thân cừơng tráng loã thể của hắn. Nàng run run nắm đôi tay nhỏ bé vào dương vật của Sỹ Kiệt, nó đã vươn vai trở thành một viên dũng tướng bự con sẵn sàng đưa nàng trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.
Sỹ Kiệt đứng yên mỉm cười, hắn để yên cho Sở Băng mân mê dương vật của mình, hắn muốn nàng làm quen với nó để lát nữa khi hắn xâm chiếm động đào trinh nguyên của nàng thì nàng bớt đi cảm giác e sợ và bỡ ngỡ. Sỹ Kiệt nhắm mắt đầy đam mê, sự dâng hiến ngượng nghịu, ngây thơ của nàng xuân nữ khiến hắn thấy thích thú.
Từ nhỏ sư phụ hắn đã chỉ dạy hắn đủ mọi công phu trên giường bên cạnh việc rèn luyện võ công. Nhưng sư phụ hắn cũng nói việc hành lạc chỉ như một phương cách để giúp hắn tồn tại trên giang hồ mà thôi, ân ái được người biến thành một thứ võ công đặc biệt chớ không phải là một công việc đầy lạc thú thế này. Trong giây phút dìu Sở Băng đến giường để chuẩn bị cỡi lên bụng nàng làmtình, Sỹ Kiệt bỗng dưng quên hết mọi điều sư phụ dạy, chỉ còn lại bản năng của một con đực khoẻ mạnh vạm vỡ cùng với quyết tâm muốn đút vào bụng Sở Băng một đứa bé trai nhằm bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Sở Băng trần truồng nằm trên giường và đã hoàn toàn sẵn sàng dâng hiến cho hắn, Sỹ Kiệt biết nàng còn rất bỡ ngỡ trong việc trai gái nên hắn rất từ tốn và chậm rãi, đem hết nhưũng kinh nghiệm cùng kĩ nữ bấy lâu nay ra áp dụng trên thân thể của nàng. Hắn lắng nghe tiếng rên rỉ của Sở Băng cùng lúc với một dòng dâm thuỷ trong veo ứa ra từ cửa mình nàng ướt đẫm những ngón tay chai sạn của hắn, Sỹ Kiệt mỉm cười ghé sát tai nàng thủ thỉ...