Truyện sex – nơi tình yêu bắt đầu tại xóm trọ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 8358
Chia sẻ:
- Anh ơi! yêu em đi… cho em đi anh…
quyền trườn người lên một tay chống xuống giường, tay còn lại cầm thằng nhỏ quét vài cái lên mép lồn rồi canh đúng cửa lồn buông người rơi xuống đè sát người em. ” phưựccc ” Con cặc quyền như một mũi tên lao vút vào tận tử cung. Em nhăn mặt hít hà. quyền cúi xuống tìm môi em hôn say đắm. Thằng nhỏ của quyền bắt đầu làm việc lúc nhanh, lúc chậm, lúc sâu lúc cạn. Chỉ một đỗi là thân cặc ướt đẫm nước nhờn của em. Lúc này hai chân em kẹp cứng lưng quyền hẩy lồn phụ hoạ theo nhịp nắc. Mồ hôi của quyền càng nhểu xuống người cô em vợ, thì nước lồn của cô em vợ quyền cũng càng lúc càng túa ra nhiều. Nó chảy qua kẽ đít nhễu xuống giường. Bỗng dưng quyền cảm thấy con cặc quyền không còn cọ sát chặt chẽ hai bên thành âm đạo. Nó như chìm trong lòng đại dương mênh mông. Cảm giác sướng khoái dần dần tan biến. ” Trời đất! sao mà kỳ vậy nè hồi nãy còn chật chội lắm mà “. Đầu óc quyền miên man nghĩ ngợi thì thằng nhỏ của quyền cũng từ từ mất hết cái hùng dũng ban đầu chỉ trong tíc tắc nó mềm xèo và tuột ra khỏi lồn cô em vợ. quyền nằm ngửa ra giường nắm lấy thằng nhỏ sục lia lịa để mong đánh thức lại nó. Cô em vợ quyền đang lâng lâng trong chốn hoan lạc thì bị hụt hẫng nên cũng lồm cồm ngồi dậy úp mặt vào háng quyền bắt đầu trổ nghề dụ dỗ nó thay cho bàn tay của quyền. Hết liếm dái rồi mút đầu cặc. Em phùng mang trợn má lên thổi kèn mà thằng nhỏ của quyền vẫn nhất định nghỉ chơi. Chán nản em buông nó ra nhìn quyền cười khinh khỉnh rồi nói.
- Hì, Tưởng anh Hai ngon lành ai dè… Hì hì…Cũng giống y như chồng em dzậy.
Nói xong em ngồi dậy trần truồng đi ra khỏi phòng với giọng cười thật khó hiểu. quyền tính bật dậy chạy theo để kéo em lại nhưng cả thân người nặng trĩu không làm saocử động nổi. Tiếng cười của cô em vợ quyền như càng lúc càng to xoáy vào tai làm quyền giật mình tỉnh giấc…
… Fusss… May quá thì ra quyền vừa trải qua một giấc mơ mà thôi. Tiếng cười nói của cô em vợ ở dưới louge room vọng lên làm quyền mừng húm. Vậy nghĩa là quyền vẫn còn cơ hội. quyền nhìn xuống thằng nhỏ của quyền, nó ỉu xìu nhăn nhúm.. Phải chăng quyền bắt đầu giống như những thằng bạn già trong sở?. Mới chỉ quần thảo và xuất tinh với con bé Trish có hai lần mà nó đã không ngóc đầu dậy nổi?. Không sao cùng lắm lát nữa chạy đi mua mấy viên Viagra thủ sẵn để chiến đấu với cô em vợ là được rồi. Nhưng mọi toan tính trong đầu quyền liền tan thành mây khói vì hình như ngoài tiếng cười nói của cô em vợ quyền còn có cả tiếng nói rổn rảng của bà xã quyền nữa. Thôi thế là hết… Vợ có nhà rồi..
HếtTruyen nguoi lon Kinh Bích Lịch có một chuyện muốn kể tặng cho các bạn Đêm Giáng Sinh. Chuyện được bắt đầu bằng một tiếng chuông đồng hỗ vừa điểm 12 giờ đêm ngày 23 tháng 12 năm 2000
một người đàn bà trong một làng nhỏ thuộc thành phố Đà Nẵng nghe sáu tiếng nổ : “Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng”. Cô ta chạy lại cửa sổ va trông thấy một chiếc xe dream II màu đỏ phóng đi như gió. Một người nằm bất động như chết trên đường là một viên công an Trần Cương, anh ta bị bắn khi anh ta chặn xe mô-tô để lại vì lý do chạy xe quá tốc độ. Chỉ trong thời gian ngắn sau đó thì tiếng còi xe cứu thương vang lên in ỏi đồng thời lệnh truy nã tên giết người của công an cũng được phát động khắp nơi. Một cuộc rượt đuổi đã dẫn đến một tấn bi kịch để rồi kết thúc bằng một sự kinh hoàng và kỳ dị của người đàn bà và đứa con trai 11 tuổi dũng cảm.
Chiếc xe dream II lùn màu đỏ rồ ga phóng theo quốc lộ 1 and quẹo trái vào một con hẽm nhỏ. Hai xe mô-tô của công an hình sự rượt đuổi ráo riết mặc kệ tới con đường trơn trợt. Tốc độ của cả hay bên trốn và rượt lên tới 110 km/hr, chiếc xe dream tấp vào một cái làng nhỏ im ắng của thành phố Đà Nẵng, vào lúc đó thì phần lớn cư dân đã chìm trong giấc mộng mị.
Một viên công an ra hiệu cho các người đồng sự chặn hết các ngã rút lui của tên giết người. Tất cả các đèn pha được chiếu sáng để cảnh giác tên hung thủ. Khi chiếc xe dream II đỏ trờ tới một ngã tư dốc lên cầu đá, tên tài xế bị chóa lòa bởi ánh đèn pha của các xe mô-tô. Hắn không thấy cây cầu đá nằm ở trước mặt. Hắn rồ ga hết tốc lực để vượt qua hàng rào sắt của các viên công an chắn ở phía trước, hai tiếng súng “Đùng đùng” phát lên, Hắn hụp xuống né trái làn đàn lướt ngang vai, tay lái của hắn bị trệt và đâm vào vách đá bên phải của cây cầu, chiếc xe bị gảy cổ lăn mấy vòng, rồi trợt về phía bên trái, ở đó chiếc xe tan nát nằm máy tắt ngủm.
Tất cả công an bổ xe tới vây quanh trong khi chiếc xe đang bốc cháy phừng phực. Họ chiếu đèn pha vào chiếc xe đang bốc cháy, những điều họ thấy làm cho họ phải giật mình. Người tài xế đã biến mất. Không có người nào trên cầu cả. Điều đó chứng tỏ là tên hung thủ đã tẩu thoát, khẳng định là hắn đang bị thương không nhẹ và đã nhảy xuống cầu vào những bụi rậm. Suốt đêm dài công an cho lùng khắp các khu vực vòng quanh. Và trong thời gian đó họ cũng phát hiện ra chiếc xe dream bốc cháy mang bảng số của một người chủ cây xăng ở Sài Gòn. Nó đã được báo là mất cắp cách đây vài ngày sau khi tên hung thủ uy hiếp người chủ đó và lấy thêm 2 triệu. Tên hung thủ được nhận mặt là một tên đã từng có tiền án. Hắn tên là Đào Văn Tùng. Hắn được mô tả như một người trạc tuổi 20 tới 25, dáng nhỏ con. Hắn cao khoảng 1 m 55, nặng khoảng 35 ký, tóc đen, có sẹo bên má. Công an dàn bẩy sẵn trên các ngõ ngách trong khu vực và chờ cho một người đàn ông nhỏ con với giọng Đà Nẵng xuất hiện.
Truyen dam Vào rạng sáng ngày 24 tháng 12 năm 2000, chuông đồng hồ báo thức trong phòng ngủ của Nguyễn Thị Tuyết Lê vang lên như thường lệ vào lúc bảy giờ. Cô ta thay đổi chiếc áo ngủ và chuẩn bị một buổi ăn sáng. Chồng của cô, Trần Thanh Canh, là một người bán hàng cho một công ty giày Nike, đang công tác xa nhà, mà có thể cả tuần mới trở về.
Một thứ mà Nguyễn Thị Tuyết Lê không thích là bị bỏ ở nhà một mình, phòng không gối chiếc. Những lúc như thế thì cô ta chỉ thích vặn một chút xiú nhạc để khuây khỏa nổi buồn hay là đọc sách qua cơn buồn bực. Cô ta làm y tá cho một trung tâm y tế gần đó. Cô ta sống rất trầm lặng và thích sống cuộc sống hiền hòa. Cho nên cô ta đã chọn vùng làng hẻo lánh này để tránh tiếng ồn ào. Cô ta rất dễ bị giật mình bởi những tiếng động bất ngờ. Sáng hôm đó ba con chó nuôi trong nhà dường như sủa to hơn thường lệ làm cho cô hơi khó chịu cho nên Nguyễn Thị Tuyết Lê buộc chúng và cây cộc nằm ở sân sau. Ở đó chúng có thể chạy giỡn vòng vòng. Cô ta đang vội vả để hối thúc đứa con trai, Tinh, 11 tuổi, đi học lớp âm nhạc cho kịp giờ ở nhà thờ Chính Toà.
Trong khi cô ta đang thay đồ, thì tiếng sủa và tiếng gõ cửa ở cửa sau vang lên. Đó có thể là thằng Xinh bạn của Tinh, tạt ngang để rủ nó cùng đi. Cô Tuyết Lê, đang mặc vào chiếc áo ngực, quần chưa mặc, chân không, tóc hãy còn chưa chải mặc vội chiếc áo choàng và bước tới mở cửa. Một người lạ mặt xông vào. Hắn ta nhỏ con, xình bùn dính đầy mình. Cặp mắt của hắn nhìn hoang dại như là một loài chó sói, bàn tay của hắn cằm một cây mõ lết lấy từ cái kho nhỏ để ở sân sau của cô Tuyết Lê. Hắn đóng sầm cánh cửa đàng sau lưng hắn.
Truyen hoc sinh Trong phòng ngủ, Tinh cũng nghe tiếng gõ cửa và tiếng sủa in ỏi của ba con chó. Nó hy vọng ai đó sẽ đi ngay. Nó vẫn còn đang vận đồ pajamas và nên vội vã thay đồ. Thình lình, nó nghe tiếng mẹ của nó thét lớn trong bàng hoàng. Và tiếng hét đó lại phát ra lần nữa, và âm thanh dằn co đi xuyên qua cửa phòng ngủ của nó. Tinh lắng nghe một cách căng thẳng. “Ai ngoài kia, chuyện đang xảy ra”. Nó nghe tiếng gì đó rớt cái “cảng” trền nền gạch. Tim nó đập như muốn nhảy khỏi lòng ngực, nó như muốn khóc to để gọi má nó như bất kỳ đứa con trai 11 tuổi khác. Nó cố gắng dằn cơn sợ hãi và cố gắng nghĩ như một người trưởng thành. Đứng ở cửa tủ quần áo là một cây lưỡi lê mà ba của nó trong một dịp đi chơi biển lượm về dùng để trưng cho đẹp. Nó rất thích cằm cây lưỡi lê này lắm, nhưng ba nó chỉ cho phép nó chơi khi có mặt ba của nó ở nhà. Trong lúc này nó cảm thấy rằng không cần xin phép ba nó nữa. Nó cằm cây lưỡi lê trên tay nhưng phát hiện rằng bàn tay của nó đang run lên. Nó ráng tự chủ để nắm chặt tay cáng cho vững....