Truyện người lớn Phương Trinh Người tình tuyệt vời
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6689
Chia sẻ:
- Anh TUẤN ANH… Anh đã có người yêu rồi sao? Đó là ai vậy?
- Ừ… Anh đã có người yêu… Em không thể biết được đâu! – TUẤN ANH bước đi vẫn không quay lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Thảo ngồi than thở, cảnh vật trước mắt cô nhoè đi, cô không còn nhận biết gì xung quanh nữa.. Tại sao lại như thế!
Sao bổng dưng TUẤN ANH lại thay đổi thái độ với cô một cách nghiệt ngã như vậy? Bao năm qua tuy chưa được TUẤN ANH đáp lại nhưng cô vẫn biết trong trái tim TUẤN ANH hình như chỉ có một mình cô… Không có một người con gái nào khác… Vì thế cô đã hy vọng, cô chờ đợi… Chẳng lẽ cái giá chờ đợi ngần ấy năm mà nay chỉ trong phút chốc tan biến như sương khói hay sao? Không cô phải biết cho được nguyên nhân… Cô không thể thua cuộc một cách tức tối như thể mà không biết tình địch của mình là ai! Thảo cắn chặt những ngón tay của mình dấu tiếng Truyện người lớn hét xé lòng không để cho bật ra thành tiếng Truyện người lớn . Trong căn phòng chỉ còn lại một âm TUẤN ANH nức nở đau đớn của một trái tim đau khổ.
Ngoài tiền sảnh nhà hát! TUẤN ANH ngồi nơi quầy nước, từng tốp diễn viên đi qua. Người TUẤN ANH chờ đợi rồi cũng đi ra. HƯƠNG tươi cười vừa đi ra vừa trò chuyện với những diễn viên, hình như họ đang rất vui vì một xuất diễn thành công. Chợt HƯƠNG thấy TUẤN ANH đang ngồi bên quầy nước, anh khéo léo chia tay với các bạn đến bên quầy nước nói nhỏ với TUẤN ANH: “TUẤN ANH chờ lâu chưa? Chúng ta ra ngoài công viên trước nhà hát cho thoáng nhé”. Cả hai cùng ra lấy xe, TUẤN ANH chậm rãi dắt xe bước đi theo HƯƠNG. Cả hai yên lặng đi bên những hàng cây nơi công viên truớc nhà hát giờ đây đã vắng lặng, nhà hát đã tắt hết đèn, người bảo vệ cũng đã ra về. TUẤN ANH phá vở không khí yên lặng giữa hai người.
- Sáng nay TUẤN ANH đã nói rỏ ràng cùng Thảo rồi, hy vọng cô ấy sẽ hiểu.
- Sao TUẤN ANH lại làm như thế? Tội nghiệp Thảo lắm!
- Nhưng TUẤN ANH không thể… HƯƠNG biết đó…
- Như thế có nhẫn HƯƠNG lắm không? Bao nhiêu năm qua Thảo đã chờ đợi…
- Nhưng nếu HƯƠNG có ép mình thì cả ba chúng ta đều đau khổ hơn. Nhưng liệu HƯƠNG rời xa tôi đó có phải là một hy sinh thật sự hay không? – TUẤN ANH trở nên dạn dĩ, nắm lấy tay HƯƠNG – Cho HƯƠNG thấy một đôi nhẩn trên tay hai nguoi – TUẤN ANH chỉ cần có HƯƠNG, TUẤN ANH không sợ gì hết, TUẤN ANH sẽ bỏ tất cả đề chỉ có HƯƠNG mà thôi. HƯƠNG hãy nhìn đây đôi nhẩn này tuy không phải là một đôi nhẫn hôn phối, nhưng nó đã là một dấu hiệu để chúng ta gắn bó đời nhau, chính HƯƠNG đã nói thế mà, đúng không?
- Đừng TUẤN ANH à! Thế giới này không phải chỉ có chúng ta. Tình yêu của chúng ta đã là một bất hạnh… Đừng HƯƠNG à!
- Tôi không thể thiếu HƯƠNG – TUẤN ANH ôm HƯƠNG vào lòng ghì chặt, nơi công viên đá vắng hết người, con phố như đồng tình với họ, cũng lặng yên để cho họ có một chút riêng tư.
- Hay TUẤN ANH hãy cho tôi một vài ngày suy nghĩ nhé! Thật lòng tôi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai – HƯƠNG rời khỏi vòng tay của TUẤN ANH – Khuya rồi! TUẤN ANH về nghĩ sớm đi, ngày mai còn đi làm nữa, tôi muốn ngồi đây một chút rồi về sau.
- HƯƠNG…
- HƯƠNG cũng yêu TUẤN ANH lắm, điều HƯƠNG mong muốn là TUẤN ANH được hạnh phúc! hãy tin ở HƯƠNG, Bây giờ HƯƠNG đang muốn tỉnh lặng một mình! không có chuyện gì đâu TUẤN ANH.
- Hãy giữ sức khỏe HƯƠNG nhé!
TUẤN ANH lặng lẽ bước đi, nơi công viên chỉ còn mình HƯƠNG ngồi thẩn thờ nơi băng ghế đá hút thuốc, dáng TUẤN ANH đã khuất từ khi nào, riêng HƯƠNG vẫn ngồi bất động, chỉ có điếu thuốc trên môi vẫn cháy lập loè. Nơi một gốc tối, một bóng người con gái chợt xuất hiện tiến về phía trước mặt HƯƠNG. Anh khó chịu định bỏ đi, nhưng…
- Anh HƯƠNG…
- Ồ… Thảo? Em đi đâu đây? Giờ này sao em đến đây?
- Em đã đến đây từ lúc chập tối kìa… Em đi theo anh TUẤN ANH…
- Em…
- Em chỉ muốn tìm hiểu xem người anh TUẤN ANH yêu thương rất mực, dành trọn trái tim là ai… Em cứ chờ… cứ chờ đợi… và khi nãy em muốn hét lên một tiếng Truyện người lớn kinh hoàng… Trời ơi! Sao lại thế này!
- Em… Em đã… Thấy hết…
- Vâng… Em đã hoảng sợ… Thậm chí là kinh hoàng! Anh HƯƠNG, tạisao lại như thế… – Thảo chao đảo như đứng không vững. HƯƠNG dìu Thảo ngồi xuống ghế đá.
- Thảo à! Em đã biết rơ mọi chuyện rồi đấy. Sau cái hôm mà anh nói chuyện với em trong nhà bếp, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã quyết định rời xa TUẤN ANH. Nhưng TUẤN ANH đã tìm đến đây… Trời ơi!
- Bây giờ có trách em cũng không biết phải trách ai nữa… Nếu có trách thì chắc là trách chính bản thân mình, bấy lâu nay em chỉ là một kẻ bên lề mà em không biết… Nhưng sao định mệnh lại khắc nghiệt với chúng ta… HƯƠNG ơi! Tại sao như thế? Em khộng muốn mất TUẤN ANH! – Thảo nén hết tất cả những xúc động trong lòng, lúc này cô bổng dưng trơ nên điềm đạm, trên khuôn mặt của Thảo một sự cương quyết mạnh mẽ – Anh HƯƠNG! Sự thể đã đến nông nổi này, em không biết phải trách ai, nhưng em nghĩ chúng ta không ai có lỗi cả! Cả ba chúng ta đều là những người có học, chúng ta phải tìm ra cho được một giải pháp thôi anh HƯƠNG à! Nhưng những người có thể thay đổi sự việc chỉ có em và anh thôi, anh hiểu không anh HƯƠNG?
- Em…
- Chúng ta vẫn còn tương lai, vẫn phải đối diện với cuộc sống, em rất trân trọng tình cảm của anh và TUẤN ANH, nhưng giá mà khi nãy TUẤN ANH đã ôm trong vòng tay một cô gái thì em sẽ lặng lẽ quay về và rời xa TUẤN ANH… Nhưng… Anh HƯƠNG!
- Được! Em cứ nói tiếp đi…
- TUẤN ANH là một bác sĩ giỏi, có thể gia đình sẽ là một chổ dựa vững chắc cho anh ấy tiến thân trên con đường sự nghiệp! Em nghĩ em sẽ làm được điều đó! Còn về tình yêu, em chấp nhận như cái nghĩa vợ chồng, em sẽ vun đắp cho nó, nuôi sống cho nó đến khi tình yêu bắt đầu nẩy nở. Anh HƯƠNG à! Yêu nhau không có nghĩa là thuộc về nhau, chúng ta phải hy sinh anh ạ! Chúng ta cùng yêu một người, vậy hãy hy sinh vì tương lai người ấy!
- Anh hiểu rồi… Vài hôm nữa anh sẽ đi Hà Nội làm một chương trình biểu diễn ở đó! Nhưng anh nghĩ nên đi sớm vài ngày, cũng là để nghỉ ngơi cho thư thả… Còn việc này nữa em cố gắng chăm sóc cho TUẤN ANH nhé, đừng làm anh ấy tổn thương, còn thuyết phục TUẤN ANH như thế nào, anh nghĩ em sẽ có cách… – HƯƠNG rút chiếc nhẫn nơi ngón áp út đeo cho Thảo – Khi TUẤN ANH thấy em đeo chiếc nhẫn này TUẤN ANH sẽ hiểu tất cả, hãy giữ nó em nhé, chăm sóc cho TUẤN ANH… Anh sẽ chờ tin vui của em!
- Anh HƯƠNG…
- Được rồi! Khuya rồi, anh đưa em về nhé.
Một năm trôi qua, sau những chuyện đã xãy ra ở Sài Gòn, HƯƠNG đã xin chuyển công việc ra hẳn một nhà hát nơi Hà Nội, HƯƠNG lao vào công việc làm không biết giờ giấc. Giờ đây nhìn HƯƠNG có vẻ chửng chạc như tuổi của anh, không còn cái nét trẻ trung như ngày xưa nữa, trong đôi mắt sự quang đường như chất chứa một nổi buồn man mác. Sau giờ tập ở nhà hát khi đạo diễn và diễn viên đã về hết, HƯƠNG vẫn ngồi lại sàn tập, rà soát lại những phần đoạn cần sữa chữa, anh vẩn cứ miệt mài làm việc, cho đến khi nguời quản lý nhà hát nhắc nhở anh đã chiều rồi, nhà hát sẽ làm vệ sinh trước giờ biểu diễn tối, HƯƠNG mới ra về. Trời thu Hà Nội thật đẹp, những cơn gió miên man, thổi từng chiếc lá vàng trên con đường Quan Su, HƯƠNG thả bộ nhưng thư giản một chút với không gian êm ái! Chiều thu Hà Nội đẹp thật giá mà… HƯƠNG chợt bồi hồi, một thoáng nhớ nhung trong anh, anh cố xua đuổi nó đi, tiếng Truyện người lớn chuông nơi chùa Quan Su chắc phần nào giúp được anh điều đó! Anh như thư thả trong tiếng Truyện người lớn ê a tụng kinh của những người mộ đạo. Chắc hôm nay là ngày rằm, trăng tối nay sẽ rất đẹp… Chợt một tiếng Truyện người lớn kêu kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ!...