Lần đầu được cầm con cặc to lớn gấp 2 chồng mình
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7884
Chia sẻ:
Hình như Lai rất khoái hai bầu vú tròn trịa của Thanh, nằm bên dưới hắn đưa tay mân mê, nắn bóp, rồi ghịt thân thể Thanh xuống thè lưỡi liếm một đường dài từ cổ xuống đầu vú, khiến ả Thanh cong người vì nhột nhạt. Bàn tay Lai vuốt dọc từ trên ngực Thanh xuống và dừng lại ở cái lỗ sung sướng sâu thẳm giữa hai chân ả. Hắn vuốt ve đám lông đen mượt ở bụng dưới của Thanh rồi mân mân hai mép thịt hồng hồng đang kẹp lấy dương vật mình.
Một lúc sau, Lai đẩy ngữa Thanh ra rồi nằm đè lên người ả rà lên rà xuống dương vật giữa hai môi âm đạo rối ịt vào. Thanh cảm thấy cái đầu tu to tròn chạy tuột vào người… Ả cắn môi đầy khoái cảm… Lai từ từ ấn dương vật cho đến khi cảm thấy âm đạo đã ngậm trọn vẹn cái cù lẳng to dài. Lúc đó, hắn mới bắt đầu tung ra những cú nhấp. Bụng dưới của hắn đập bành bạch vào bụng của Thanh. Vừa nắc miệng Lai vừa di chuyển dọc theo vành tai, rồi cong miệng mút lấy dái tai Thanh, rồi hôn lên má, lên cổ. Cuối cùng, hắn dừng ở ngực Thanh, hết ngậm rồi mút đầu vú trái lại lần sang đầu vú phải. Ả Thanh nằm buông thả dang tay dang chân đón nhận cảm giác khoan khoái dể chịu từ cửa mình lan ra khắp cơ thể.
Hai chân Thanh giờ đây đã quặp chặt lấy hông Lai, nhịp nhàng siết, nhả theo từng cú dập. Lai ấn dương vật vào thật sâu, rồi sàng người vòng vòng cho “thằng nhóc”cọ ngoạy khắp nơi…
– Oâi!… ooooo sướnnggg….! Ả Thanh rên rĩ đầy sướng khoái.
Lai tiếp tục nhịp. Hắn nhịp rất khoẻ thỉnh thoảng hắn kéo dương vật ra gần hết, nhấp nhấp cái đầu tu tròn tròn ngay cái lỗ âm đạo ướt nhẹp rồi thình lình thọc một cái lút cán.
Máu trong người Thanh bắt đầu chày rần rần, cơn sướng dâng lên không kiềm hãm được, nước từ trong người tuôn ra ào ạt, tạo thành những âm thanh nhóp nhép. Tiếng da thịt bì bạch mỗi lúc một nhanh. Mỗi cái chuyển động của cơ thể Lai làm ả sướng ngất. Thanh bật lên tiếng rên :
– Ơ… ớ… anh… ơ… ahhhhgggg!!!
Cũng ngay lúc đó. Thanh nghe tiếng phùn phụt trong người mình. Rồi cảm giác âm đạo ứ đầy thứ nước sền sền. Còn Lai, sau cú xuất tinh ồ ạt, hắn nặng nề buông người nằm xuống bên cạnh Thanh, thở hồng hộc. Khuôn mặt tươi rói, chứng tỏa hắn rất thỏa mãn.
Gối đầu trên đùi Lai, Thanh ỏn ẻn nói :
– Em đố anh biết hôm nay là ngày mấy?
– Để làm gì?
– Đó, em biết ngay là anh quên mà – Thanh nũng nịu – Mỗi tháng chỉ có một ngày trả lương cho người ta mà cũng quên hà.
Lai ngồi nhổm dậy :
– Quên thì đã có em nhớ. Sợ anh ăn quịt hả?
Thanh chìa tay ra :
– Vậy em đã nhắc rồi đó… Thanh toán đi chớ!
– Được, được. Có ngay đây! Chả trách tụi nó chữi cô tham ăn như chó!
Thanh không hề tự ái. Thảng nhiên cười :
– Độc trị độc mà! Lành quá, cho chó nó cắn!
Lailấy trong túi ra một cái hộp, rồi lôi trong hộp ra một chiếc nhẫn, đưa cho Thanh :
– Nè cầm lấy!
– Nhiêu đây? Thanh tung tung cái nhẫn xác định trọng lượng.
– Đủ đó! Không thèm ăn bớt của cô đâu!
Thanh chưa tin, đặt cái nhẫn lên cái cân tiểu ly ở góc lều. Vừa chăm chú nhìn vào cân ả nói:
– Hơi non đó, cha nội!
– Non con khỉ!
Mặc dù chê bai nhưng ả cũng đút chiếc nhẩn vào ngón tay. Ở đó đã có vài ba chiếc nhẫn như vậy. Trong khi đó, Lai uể oải nói :
– Lại bà Ba Béo lấy đồ nhậu đi. Thấy thằng Tạ, gọi lại đây luôn nghen…
Thanh nhanh nhẩu đứng lên mặc đồ, ra khỏi lều đi ngược theo dòng suối về phía bãi đất trống. Thị khuất nhanh vào các bụi cây. Lai uể oải nằm xuống. Hắn đưa tay bật cái cát-sét nhỏ để trong góc, mắt lim dim nghe khúc nhạc rên rĩ. Được một lúc, hắn tắt nhạc bận đồ vào rồi lững thững ra khỏi lều. Đi dọc theo bờ suối, hắn chăm chú quan sát những người lom khom đãi vàng. Lai tiến đến bên cạnh một gã ngồi lom khom bên bờ suối, mỉm cười hỏi :
– Tình hình ổn không, Đức?
Gã tên Đức quay lại, nhăn nhó đưa tay xoa bụng :
– Kiến bò bụng dữ rồi, anh Lai!
Lai nhếch mép khinh bỉ :
– Gần chết đói rồi hả? Con Thanh đang đi lấy đồ nhậu. Nó sẽ mang tới liền cho mày. Tao hỏi tình hình ra sao?
Đức lập tức mỉm cười :
– Cũng như mọi khi thôi.
– Mày phải giương mắt nhìn cho kỹ! Thấy thằng nào khả nghi, xét liền. Tụi nó chỉ chăm chăm ăn bớt đó!
Đức gật đầu :
– Anh Lai yên chí. Tụi nó không qua mắt được em đâu!
Trong khi đó, Thanh đã trở lại cùng với một mụ béo ú và một tên có dáng người tầm thước với vết sẹo trên gò má. Đó chính là Tạ đao phủ. Trên tay mụ béo là một chiếc mâm che vải kín. Lai quay trở về lều. Mụ béo đặt mâm xuống cái hòm và giờ mảnh vải ra. Trên mâm là chiếc đùi chó thui vàng bốc khói nghi ngút. Thanh giở túi xách lấy vài lon bia và hai chai rượu trắng. Sau khi phủ lên cái đùi chó vài thứ rau mụ béo lẳng lặng quay ra. Còn lại Lai, Tạ và Thanh ngồi trong lều. Lai và Thanh uống bia còn Tạ uống rượu.
Vừa nhôm nhoàm nhai, Tạ nói với Lai :
– Hôm qua, có mấy thằng mới đến cũng chì lắm.
– Vậy hả? – Lai nhìn Tạ vẻ chú ý – Tụi nó đang ở đâu?
– Ở cuối thung lũng, ngoài địa phận của ta.
Lai cuối xuống mâm. Hắn bốc một miếng thịt, cho vào mồm nói :
– Để coi… Nếu không thu nạp được thì cứ cách cũ mà làm…
Tạ cười hềnh hệch :
– Anh Lai yên trí đi! Thằng Tạ đâu có chịu lép. Bất kể chúng là ai!
Một cái lều nhỏ căng bằng mảnh vải nhựa bên trên đứng ở cuối thung lũng. Trong lều là mấy cái ba-lô vất lăng lóc bên cạnh hai cái xoong nhỏ và một cái đèn dầu hỏa. Ngay bên lều là một cái hố lớn khoét xâu vào lòng đất đỏ trông như một cái tổ dế khổng lồ.
Sơn và Thọ mang theo những dụng cụ trở về lều với dáng vẻ bơ phờ. Họ rẽ lá bước vào khoảng trống nơi có căn lều của mình đúng vào lúc Khải đang nặng nhọc chống hai tay vào thành hố để leo lên. Thấy họ đang đi tới, hắn dừng lại trong tư thế nữa người dưới hố và nhìn hai người bằng ánh mắt hy vọng. Nhưng vẻ mặt của hai người đã nói lên kết quả của công việc. Khải đã hiểu hết. Không hỏi một câu, hắn thở hắt một cách bực dọc trườn người lên mặt đất lăn luôn vào lều. Sơn và Thọ sau khi đặt những dụng cụ xuống cũng nằm xoài ra với dáng điệu mệt mõi.
Một lúc im lặng như thế trôi qua. Sơn hỏi :
– Phi đâu mày?
– Đi kiếm cái gì ăn! Đói quá không chịu nổi!
Lại một khoảng im lặng nặng nề nữa trôi qua. Sơn ngồi nhỏm lên nói :
– Lát nữa, anh Phi về, anh em mình bàn cách nào khác… chứ như vậy không được rồi.
Thọ ngồi dậy :
– Hay là tụi mình nhận làm thuê cho thằng Lai đi. Ít nhất cũng ăn chắc một tháng một hai trăm trăm ngàn. Làm kiểu này ngán quá, chắc chết đói hết!
– Nhưng tụi nó ăn dữ quá! – Khải uể oải nói – Nó trúng bạc triệu mà cho người làm vài ba đồng bạc đủ để khỏi chết đói!
– Tôi lo nếu không làm cho tụi nó, nhất định chúng sẽ kiếm chuyện! Thọ nói bằng giọng lo lắng.
Khải hùng hổ ngồi phắt dậy. Hắn trợn mắt :
– Thì chia đủ với tụi nó! Mày sợ à?
Thọ đủng đỉnh :
– Sợ thì không sợ… nhưng dây vô tụi nó thì nguy hiểm lắm!...