Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13749
Chia sẻ:
Nghe tiếng loạt soạt đẩy cửa, tài xế taxi quay đầu giải thích với Sơ Vũ. Sơ Vũ nắm chặt thành ghế, nuốt nước bọt. Lần trước ở trên thuyền, Gina bắn phát đạn gần tim Sơ Vũ, lần này chưa chắc cô đã gặp may như vậy. Cảm giác khiếp sợ khi bị trúng đạn lại dội lên trong tâm trí Sơ Vũ. Cô nín thở nhìn ra ngoài xe, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần này, Sơ Vũ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của đối phương, không có đường rút lui, cũng không thể làm gì.
Người đàn ông ngày càng tiến lại gần, bàn tay phải đặt thò vào áo khoác phía trước ngực. Sơ Vũ hầu như nhìn thấy báng súng trong tay hắn ta. Khi người đàn ông bước đến đuôi xe taxi, một chiếc xe con màu đen cũng đỗ ở đằng sau xe taxi đột nhiên dịch lên mở mạnh cửa, đẩy trúng vào đùi người đàn ông kia. Sau đó, một bàn tay từ trong xe thò ra, siết chặt cổ người đàn ông lôi ngay vào trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa. Sự việc xảy ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây nên không ai để ý.
Sơ Vũ kinh ngạc nhìn về phía sau. Chiếc xe màu đen sử dụng kính thẫm màu nên cô không thể thấy trong xe xảy ra chuyện gì, chỉ biết xe rung mạnh một cái rồi lại nằm yên. Nếu Sơ Vũ không tình cờ nhìn về phía sau, cô không thể ngờ mối nguy hiểm lại gần cô đến thế. Sơ Vũ cứ tưởng sau khi rời khỏi Lục Tử Mặc, tất cả những chuyện liên quan đến anh ta sẽ trở thành quá khứ. Nào ngờ, Sơ Vũ mới đặt chân xuống Hàng Châu đã xảy ra biến cố.
Đoạn đường tắc phía trước có vẻ hơi thông, đoàn xe bắt đầu di chuyển, chiếc taxi cũng từ từ tiến về phía trước. Đằng sau có một chiếc xe lách vượt lên, chui vào khoảng trống giữa taxi và chiếc xe màu đen. Sơ Vũ nhìn quanh một hồi, cô quyết định xuống xe. Sơ Vũ trả tiền cho anh tài xế, rút chiếc mũ từ túi xách đội lên đầu. Cô lặng lẽ chui ra khỏi xe, tránh tầm nhìn của xe cộ phía sau và nhanh chóng qua đường theo làn dành cho người đi bộ.
Mặc dù đường dành cho ô tô bị tắc nhưng làn đi bộ lại không đông lắm. Sơ Vũ đi một đoạn đến ngã tư, hóa ra đài truyền hình đang thực hiện chương trình trên phố nên mới gây tắc đường. Ở ngã tư xe cộ càng chật kín, Sơ Vũ lặng lẽ cúi đầu bước đi. Bây giờ, cô không thể về nhà, không thể khiến người nhà gặp nguy hiểm. Sơ Vũ vào một cửa hàng bên đường, gọi điện thoại về nhà. Cô nói cho người nhà biết, mình còn một số thủ tục chưa hoàn tất nên chưa thể về nhà. Người nhà sốt ruột, hỏi Sơ Vũ đang ở đâu để còn đi đón, Sơ Vũ không trả lời, dập máy một cách dứt khoát.
Sơ Vũ vừa đi qua ngã tư vừa suy tư, sự việc đến nước này rồi, nếu cô ở lại Hàng Châu sẽ mang đến rắc rối cho người thân. Sơ Vũ bỗng dưng thấy hối hận trở khi về nước. Sớm biết vậy, thà cô ở lại Thái Lan, để có chuyện gì cũng chỉ một mình gánh vác.
Nghĩ đến đây, Sơ Vũ quay người đi ngược lại. Người đi bộ trên hè phố rất đông, hôm nay là ngày cuối tuần lại có hoạt động nên phố xá càng náo nhiệt. Sơ Vũ liên tục quay đầu nhìn về phía sau, lòng tự nhủ không biết cô đã cắt được cái đuôi. Đuôi này không hiểu là người của ai, đi theo cô với mục đích gì?
Đến ngã rẽ đầu đường, Sơ Vũ vội bắt một chiếc taxi trở lại sân bay. Cô mua vé chuyến bay sớm nhất đi Thái Lan. Sơ Vũ sống và làm việc ở ChiangRai nhiều năm, cô đã gia nhập quốc tịch ở đó. Bây giờ cô quay về Chiang Rai, tìm một công việc mới cũng không phải quá khó. Với hoàn cảnh không thể xác nhận sự an toàn tuyệt đối như hiện nay, việc sống yên ổn cùng gia đình chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Sau khi nhận vé từ quầy bán vé ở sân bay, Sơ Vũ quay người bước đi. Cô không có nhiều hành lý, chỉ có một túi xách lớn đựng một số đồ dùng cần thiết và giấy tờ tùy thân. Mới đi vài bước, Sơ Vũ nghe đằng sau có tiếng một người đàn ông: “Cô Đặng”.
Người đàn ông nói bằng tiếng Thái. Sơ Vũ nhận ngay ra người đàn ông này, hắn từng cùng đội đặc cảnh truy bắt Lục Tử Mặc ở khách sạn gần sân bay, hình như tên là cảnh sát Văn.
Sơ Vũ lặng lẽ gấp vé máy bay bỏ vào túi xách rồi nhìn hắn: “Xin lỗi, tôi không quen biết anh”.
“Cô Đặng! Xin lỗi đã mạo muội tìm cô thế này. Tôi là cảnh sát người Thái Lan. Chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn sân bay”. Cảnh sát Văn mỉm cười, đảo mắt qua người Sơ Vũ: “Cô Đặng vừa mới về nước, đã vội đón máy bay trở lại Thái Lan à?”.
“Chuyện này có cần thiết phải báo cáo với anh không?”, Sơ Vũ cất ví tiền vào túi: “Cảnh sát Thái Lan quan tâm đến việc đi lại của cá nhân từ khi nào vậy?”.
Cảnh sát Văn nhún vai: “Còn hai tiếng nữa cô Đặng mới phải lên máy bay, hay là chúng ta cùng ngồi uống tách coffee đi”.
Biết mình khó có thể từ chối, Sơ Vũ mỉm cười đi theo cảnh sát Văn lên đại sảnh ở tầng hai. Ở đây có một quán coffee và một quán ăn. Hai người bước đến bàn coffee trên hành lang, nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép đặt hai tách coffee rồi nhường lại không gian cho họ. Cảnh sát Văn lên tiếng: “Cô Đặng sống ở Thái Lan 10 năm, còn nhập quốc tịch rồi, tại sao cô lại đột nhiên từ bỏ công việc ở bệnh viện Chiang Rai về nước?”.
Người đàn ông này nắm rõ tình hình của cô. Sơ Vũ nhấp môi uống coffee. Xem ra, hắn quả nhiên muốn tóm Lục Tử Mặc thông qua cô. Không biết hắn có biết rõ mọi chuyện xảy ra giữa cô và Lục Tử Mặc hay không?
“Người Trung Quốc chúng tôi có câu “Lá rụng về cội”. Cảnh sát Văn có lẽ không hiểu nổi đâu”, Sơ Vũ cười lãnh đạm.
Cảnh sát Văn gật đầu, ngồi thẳng người nhìn vào mắt Sơ Vũ: “Lúc trước, cô Đặng bị bắt cóc ở khách sạn rồi mất tích một thời gian. Đồng nghiệp người Trung Quốc của chúng tôi nhận được tin từ em họ cô, nói là cô bị mấy người Thái Lan bắt cóc. Tôi thật sự tò mò muốn biết, cô Đặng làm thế nào thoát hiểm và về nước bình an? Tôi cũng muốn biết, tại sao cô Đặng lại trở thành mục tiêu của nhiều người, tôi càng muốn biết những vụ tự tàn sát lẫn nhau sau lưng cô. Cô Đặng có thể cho tôi một lời giải đáp xác đáng không?”
“Tôi chỉ có thể cho anh biết, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật”. Sơ Vũ nói lạnh nhạt. Lục Tử Mặc cứu mạng cô vài lần, cô cũng từng cứu anh ta. Dù anh ta tàn nhẫn lợi dụng cô, dù bây giờ họ không ai nợ ai nhưng Sơ Vũ cũng không có ý định bán đứng Lục Tử Mặc.
“Quan hệ giữa cô Đặng và Lục Tử Mặc không phải bình thường?”. Cảnh sát Văn thăm dò: “Với thân phận của Lục Tử Mặc, cô Đặng cho rằng cô vẫn còn trong sạch sao?”
“Tôi chỉ biết sơ qua anh ta, chỉ vậy mà thôi”. Sơ Vũ cau mày.
Cảnh sát Văn lắc đầu cười: “Cô Đặng chẳng nói thật gì cả. Hôm nay, tôi tìm đến cô với mục đích trao đổi một cuộc giao dịch với cô. Tôi sẽ nói điều kiện của tôi trước. Cô Đặng từng trải qua chuyện em họ bị bắt cóc, chắc cô cũng phải nghĩ đến sự an toàn của gia đình cô. Vì mối quan hệ với Lục Tử Mặc, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm. Tôi có thể bảo đảm, cảnh sát sẽ lặng lẽ bảo vệ cô và gia đình, đến khi nào tôi bắt được người tôi cần bắt mới thôi”.
Sơ Vũ cụp mi mắt không trả lời. Cảnh sát Văn quan sát thái độ của Sơ Vũ: “Theo tôi được biết, quan giữa cô Đặng và Lục Tử Mặc không đơn giản như cô nói đâu. Nếu không phải vậy, tại sao Ba Dữ lại luôn lặng lẽ đi theo bảo vệ cô? Vừa rồi, khi tên sát thủ xuất hiện trên đường, chúng tôi còn chưa kịp ra tay, Ba Dữ đã giải quyết nhanh gọn. Không thể không thừa nhận, hắn ta đích thực là thuộc hạ đắc lực của Lục Tử Mặc, làm việc gì cũng gọn gàng, không lưu lại dấu vết. Tất nhiên, tôi cũng có thể thông cả, cô Đặng sẽ không tiện thừa nhận mối quan hệ với hạng người như Lục Tử Mặc. Tôi chỉ muốn hỏi cô Đặng một câu, cô có hợp tác hay không mà thôi?”....