Đọc Truyện - Nàng Mộng Thị Cuồng Dâm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10502
Chia sẻ:
Vợ nhìn tôi xao lãng thì hỏi : anh có điều gì suy nghĩ hả. Tôi nói giễu : suy nghĩ gì đâu, thấy lồn em bề bề anh mết tàn nhẫn thế mà em cứ dây dưa hoạnh họe anh làm anh lo ra chút đỉnh.
Vợ tôi quáng quàng xin lỗi : tha cho em, em đền, anh xăng xái đi. Và nàng nằm ườn ra, lấy hai tay nắm vào hai cổ chưn nhấc cao và hỏi tôi : anh thấy lồn em được chứ. Tôi lồm cồm lăn vào dùng tay banh hai mép lồn nàng và xục miệng vô bú nút rẹt rẹt.
Vợ nhột nên gồng tay căng giò, đẩy cái lồn líu lo cho tôi bú cạp. Tôi mút óc ách, đưa lưỡi khều khào liếm khắp chỗ lỗ, mấy sợi lông nứng trở nên sắc, cứa vào lưỡi nghe rát rạt. Tôi phụ đẩy bắp đùi vợ cho rộng chỗ và cắn lấy hột le lồn mà nhay tới nhay lui.
Vợ tôi rúm người nhưng không dám buông chưn ra, nên cái lồn càng vỉnh tợn, hột le lật bật cứng giòn, nút thiệt đã. Tôi bú cắn mãi thì vợ kêu nheo nhéo : ôi, em nứng lồn tê lên, tha cho em đi, đừng bú nút nữa, đụ em đi cưng.
Tôi giở giọng trách nàng : giờ thì em còn mắc cỡ nữa thôi. Đó, em kêu nứng lồn nghe dễ ợt, sao lại e dè. Anh cố tình giỡn để em đòi đụ thì mới thấy hăng. Vợ nứng, chồng nứng thì đụ mới tới, em nghĩ cặc giập ầm ầm mà lồn tỉnh queo lơ đãng thì liệu em có thấy sướng hôn.
Vợ tôi còn cố eo xèo : anh chọc em hoài. Được anh đụ em ưng bằng chết mà anh cứ lần khân. Tôi bỗng thấy yêu nàng vô cùng nên nhanh chóng đút cặc vô lồn nàng. Tội nghiệp vợ tôi cũng vội banh tét hai giò để nhận thân hình tôi đè nặng lên bụng.
Nhờ chất nước nhớt và nước miếng của hai người nên cặc tôi vào thun thút, càng lúc càng sâu. Tôi thấy nàng có xê dịch để lồn đúng khớp và khi cặc tôi đã cắm đụng tới tử cung thì nàng vặn nưng người lên hứng và giục tôi : nắc em đi anh.
Tôi nhắp nhắp từ từ rồi như cỗ xe tăng tốc, tôi gác bớt một giò vợ lên cánh tay mà giập bạo. Vợ tôisướng nên càng đưa cao lồn chịu và xàng thêm cho cặc lồn kêu nhóc nhách, tính tang.
Tôi nhìn khuôn mặt vợ giãn ra, hai mắt láo liên long lanh như đẫm nước, tôi ấn vào bả vai nàng mà đụ oạch oạch. Thấy dáng điệu nửa làm nũng, nửa mời gọi của vợ, tôi hôn tới hôn tấp lên mặt, mùi thơm từ thịt da vợ làm tôi xửng vửng nên tôi co cao chưn vợ lên mà nắc nắc nắc tới luôn.
Vợ tôi xàng xảy theo cùng hòa điệu chia xẻ sự sướng nứng của cuộc sống vợ chồng. Tôi càng tăng sự yêu thương vợ nên thỏ thẻ bên tai nàng : em chịu khó để anh đụ cho thư giãn, em đừng giận nghe. Vợ tôi gật gật đầu.
Tôi nắc cành cành, nghe như nhịp trọng pháo bắn giựt nâng càng đế súng, vợ tôi ánh lên sự vừa lòng. Tôi thấy hai vú vợ cung quăng theo nhịp nhún, nên tôi xòe tay ra bóp mà nắc. Tội nghiệp, vợ đã bị trói giò, lại còn bị tôi tham lam đòi bóp vú nên mỗi khi tôi nhấn nắc thì người nàng vẹo đi, chưn nhúc nhắc vắt vẻo như cần ăng ten.
Tôi bóp, nắc và nắc, bóp, cặc đâm xùng xục vô lồn, hai vú nhầy nhợt bị bóp méo đi, vậy mà vợ tôi lại có vẻ vui. Người nàng dẻo nhẹo cho tôi đè cong vêu và còn xúi tôi nắc mau, nắc mạnh, nắc dữ.
Một lúc, cả hai cùng kêu lên : anh tới, em tới và cả hai ra sức, kẻ giập người ưỡn, cặc lồn kêu ọp ọp và đến lúc cùng bật thở hổn hển thì thứ nước ấm phun trào nhây nhớt như đê vỡ.Chương 1: Miền đất mới
-Tôi… 1 thằng con trai bình thường như bao thằng khác, chỉ có điều tôi sống xa bố mẹ từ khi còn 8 tuổi… bố mẹ đi sang phương tây kiếm sống còn tôi ở nhà 1 bác do bố mẹ đi xa gửi vào… cuộc sống cứ thế trôi dần qua ngày và tôi cũng phát triển như những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Rồi cái ngày tôi nhận đc tin bố mẹ sẽ đón tôi sang “nơi ấy” tôi mừng lắm… mừng đến mức cái đêm trước khi tôi bay, mà tôi trằn trọc mãi ko ngủ… cái cảm giác bồi hồi… khó tả đến lạ lùng! Và rồi, cái ngày tôi bước chân lên cái mà tôi mới chỉ thấy trong tivi và phim ảnh… chiếc Boeing với vĩ đại làm sao… mọi thứ đều sang trọng đến ngạc nhiên và thật sạch sẽ! Tôi bỡ ngỡ trước bất cả mọi thứ vì đây là lần đầu tiên tôi được đến 1 nơi như thế này…
Rồi máy bay cất cánh, trong lòng tôi vẫn ko hết nỗi bồn chồn và pha thêm 1 chút hớn hở… và tôi bắt đầu có cảm giác hơi khó chịu trong người… có lẽ cũng là do máy bay đang cất cánh… 1 cảm giác bị dồn nén đến ù cả tai và thấy nôn nao ở trong người… Tôi cố nhắm mắt và ngủ đi lúc nào ko biết… Khi tôi tỉnh dậy… cô tiếp viên hàng không đưa thức ăn qua… trog người tôi nôn nao chả muốn ăn uống gì nên tôi cũng không để ý… và rồi máy bay hạ cánh… tôi đến trạm chuyển máy bay tại Pháp. Ở đây cũng ko có j nổi bật ngoài việc họ kiểm tra thủ tục chuyển máy bay và xuất trình hộ chiếu cùng với vé máy bay… khj lên máy bay, cảm giác hồi hộp của tôi cũng dần tan biến, tôi bắt đầu thích nghi vs cảnh 1 người vn, bé nhỏ, da vàng, tóc đen, vs 1 cặp kính cận to đùng ngồi giữa những người tây to béo, lịch sự, nước hoa thơm lừng… thì cũng chẳng có j ngạc nhiên vs tôi, 1 thằng bé từ nông thôn được đi sang tây cả Tôi chợt thấy đói bụng… liền lúc đó cô tiếp viên đi qua…. những cô tiếp viên tóc vàng, da trắng mặc những chiếc váy ngắn nhìn thật là lịch sự và ân cần… nhưng lúc đó… tôi vẫn chỉ là 1 đứa nhóc 11 tuổi…làm sao mà đã biết cái gọi là “ngắm gái” được chứ! Tôi muốn gọi 1 cái j ăn, nhưng khổ 1 nỗi…tôi không biết tiếng… biết nói thế nào đây??? “Please! Please… Yes? Hăm hăm…(miệng tôi há ra và đớp đớp.. và tôi xoa bụng….) cô tiếp viên và người du hành ngồi cùng tôi họ bật cười, như có vẻ hiểu những j tôi đang muốn diễn tả… cô tiếp viên liền đưa cho tôi 1 ly nước, 1 gói j đó( sau này mới biết đó là tương cà chua) và 1 đĩa thức ăn và 1 tô salat…(tôi cũng không nhớ rõ lắm… chỉ nhớ đc có vậy) Tôi mở đĩa đựng thức ăn = nhựa và ăn như 1 đứa trẻ bị bỏ đói… ăn no nên 1 lúc chợt nhớ tới cái gói màu đỏ đỏ… còn đang thắc mắc không biết nó là cái j… mà 2 tay tôi đã kéo mạnh để cố mở nó ra… và …xoeeet… nước tương bắn tung toé khắp nơi, có lẽ do kéo mạnh tôi làm nó văng ra… người chịu ảnh hưởng lớn nhất là người ngồi cạnh tôi… đó là 1 bà già mập mạp và trông cũng khá phúc hậu… tôi mỉm cười ngượng ngiu rồi cố gắng lau những vết bẩn do tương bắn ra… và tôi đã vô tình lau cả vào “núi đôi” của bà ấy… cái cảm giác là lạ, căng căng, mềm mềm đến khó tả, làm cả tôi và bà giật mình… tôi co tay lại… “I’m Sorry”…
Máy bay từ từ hạ cánh… tôi biết mình đã đến được nơi mà bố mẹ tôi đang sing sống và làm việc bao nhiêu năm nay… nhìn từ ô cửa sổ máy bay… tôi thấy mọi thứ thật nhỏ bé, mọi vật như nằm trong bàn tay tôi vậy… Và rồi, cái giây phút hạnh phúc ấy cũng đến, tôi bước từ cửa đi ra… người đầu tiên tôi thấy là ông anh họ…. trên tay ông cầm 1 bó hoa thật to kèm vs 1 nụ cười như chào đón tôi… sau đó tôi thấy bố mẹ nhìn tôi… nhìn 2 người thật đẹp đôi mà mắt tôi rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc… già đình sum họp, còn j hạnh phúc hơn đúng không bạn! Đó là ngày tôi bước chân đến Tiệp Khắc…vào lúc tôi 11 tuổi…vào tháng 3 ngày mà vẫn còn những bông tuyết và mọi thứ đang chờ đón tôi đến với 1 tương lai mới…
Chương 2: Cuộc sống mới
Từ khi tôi sang đây, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn… từ cách sống, đến cách ăn mặc rùi cách nói chuyện… các bạn thử nghĩ xem, 1 đứa trẻ với chiếc xe đạp mỗi khi đi học, với những bộ quần áo cộc rồi nhàu nát… giờ đây là những chiếc xe hơi, quần áo đẹp, thơm tho, sạch sẽ… mọi thứ với tôi như phim ảnh vậy… ban đầu tôi hơi khó thích nghi, nhưng