Có thể nói là một viên ngọc của xứ Bắc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11806
Chia sẻ:
Chẳng hiểu sao tôi đang bị bức bách như vậy mà cũng hỏi con Chanh được : quỉ nhà trời ạ, có phải mày sắm cái đồ chết tiệt này để khi nào mày nứng thì gỡ cho lồn sướng một tẹo chăng ? Con bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ ậm ừ bảo : mày đừng ngắt quãng để tao làm cho mày cóng chân, lạnh xương sườn mày mới biết đàn bà khi nứng như thế nào.
Hai con vẫn nhẫn nại phá phách tôi đến lồn bã ra ê chề, nệm dính be bét thứ nước bệt như cứt mũi, tôi như ngọn sóng biển đâng cao hằng mười thước xô giạt vào bờ sau rút đi nhanh để lại rong rêu, rác rến đầy trên bãi.
Đến khi hai con ngựa chán chê mê mải, thấy tôi đổ oạch ra, người nhớp nháp, chúng mới chịu tha. Tôi nằm cục cựa không nổi, tay chân như bị băm bị vằm, miệng mồm khô quéo, mắt đổ hào quang, dãi ứa cả ra. Còn nói chi ở lồn tôi, giờ như một ổ cứt mũi đầy ặc và dính lệt bệt.
Tôi mệt nằm há mồm há mõm, thở rốc từng hơi mà miệng không ngớt chửi lẫn rủa hai con nặc nô : mẹ bố chúng mày làm tao chết đứ đừ. Tôi gào lên : bạn bè cái chó gì mà chúng mày vắt tao đến cạn hết nước nhớt, kiểunày tao về với anh, dầu mỡ khô cạn cả, lão lại nghĩ là tao ăn vụng thì bỏ bố, dám bị gọt đầu bôi vôi.
Hai con đĩ ngựa cười như nắc nẻ : dào, bà cứ làm màu làm mè, tụi tao vần sướng bỏ bu còn làm vẻ “ em chả “. Tôi càng tức tối hơn, tôi rủa dữ thêm : sướng cái lồn, sướng đéo gì mà liệt hết trơn, chúng mày cúi xuống mà xem chỗ đó có giống cái mụn nhọt đầy mủ lặc lè trong đó. Chúng mày có làm cũng một vừa hai phải thôi, có đâu dùng đồ chơi vật tao thê thảm như thế.
Con Chanh ra vẻ sành đời nên đía vào : thôi đi mụ cô, tại mày không xem ba cái phim quỉ quái, chứ bọn Nhật, Hàn, đàn ông nào cũng xài cái món đồ chơi này hết, dăm bảy thằng đè nhét vào cửa mình con bé, nhấn nút, mở máy kêu rè rè, đến nỗi con bé đái vọt ra từng vòi mà chúng vẫn chưa tha. Đã thế sau đó hết thằng này địt, thằng kia bắt bú, lồn miệng nhảy rần rần, trông thảm lắm nhỏ ạ.
Tôi nghe bắt ớn cũng chỉ biết than van : chúng mày bệnh hoạn thế nên cái đầu mới đặc chuyện dơ dáy. Con người phải điềm đạm, văn vẻ, có đâu hành nhau như hành thú vật. Con Nụ cười rất đểu chọc tôi : dào, chỗ chị em chúng tôi sờ soạng một tí thì bà tru tréo lên, còn lão ấy mần thịt bà thì êm ru bà rù.
Tôi đã định câm mẹ nó cho xong, nhưng nghĩ có yên cũng chẳng được với hai con bán trời không mời thiên lôi nên cũng cố chảnh chẹ nói cho chúng hiểu : mày nói đúng, đàn ông người ta có bóp vú cũng nhè nhẹ ngón tay, se se, nắn nắn, vuốt vuốt, lôi lôi, hai núm vú cứ choãi dần ra, chứ có đâu hớp tớp vặt như vặt lông vịt kiểu tụi mày. Chồng vê vú vợ xong thì cứ nhọn hoắt ra, trông sừng sỏ như trâu chọi, còn chúng mày xem mới vồ vặt một tẹo, hai vú tao đã xơ mướp như vú lép.
Hai con ranh cười khì khì. Chúng chống chế : tại chị nào được chồng bóp vú trông cũng đẹp hay phải biết, chúng tao ghen nên vặt cho hả có được không. Nói xong, hai đứa vênh mặt lên thấy ghét, tôi chỉ muốn vả cho chúng mấy cái mới hả.
Tôi lại quặc chúng nữa : còn nghịch lồn thì cũng có chừng, có mực. Đàn ông người ta cũng sờ, cũng soạng, cũng vạch, cũng móc nhưng người ta làm khéo biết dường nao. Người ta xoa lông như mẹ gội đầu cho con, âu yếm, nâng niu, lầu bầu kể lể. Anh ấy ve vuốt như làm đẹp cho tao, rẽ ngôi, đè dợn chứ có đâu giống chúng mày bứt như nhổ cỏ sậy um tùm.
Con Chanh cố xen vào hỏi : ừ thì bọn tao làm mày đau, nhưng cái gì có khác mới nhớ lâu. Tao hỏi mày mấy lão đàn ông dùng mãi lồn vợ cũng ngán nên thỉnh thoảng mấy bố có đem gậy đi chọc bậy lồn thiên hạ thì cũng tại vì ăn mãi một món ớn lên tận cổ. Mày được lão nâng niu thì cũng để tụi tao vần mày một chút chứ. Phương chi mày còn có cây gậy thịt để xỏ vào khi buồn, còn tụi tao thèm, có lấy cái món đồ chơi thay vào thì cũng phải tưởng tượng kinh khiếp đến mệt bỗ bã người mới đổ tháo nước ra, con ạ.
Tôi điếc con ráy, nói chuyện với ba cục gỗ mục chán chết. Nhưng tôi cũng ráng nói cho hết ý : tao thú thực, chúng mày đè tao ra móc và cạp chỗ đó, tao chẳng thấy thích mà còn bực giàng trời. Răng chúng mày bựa đầy, chẳng rửa chẳng chà, bặp vào tao e thối mẹ lồn tao ra. Có đâu như anh ấy, hôm nào muốn gặm, bú là lo chà răng cẩn thận, lại xúc miệng bằng nước sát trùng và tẩn mẩn tần mần bơm tí nước hoa vào rồi mới liếm la, bú nút.
Hai con ranh trố mắt ra như nghe chuyện gì lạ lẫm lắm. Chúng văn tôi : mày nói thật chứ. Đàn ông đàn ang lạ nhỉ, bú lồn vợ mà cũng phải đánh răng. Tôi cười khục khục ra vẻ khoái chí tử.
Con Chanh tò mò hỏi cho rõ ngọn ngành : mày kể tiếp đi, nghe hay hay đấy. Tôi được thả lỏng nằm nghỉ một lúc nên cũng đỡ mệt, hơi thở cũng trở lại đều hòa, nhưng còn muốn hành hai con ngựa hoang nên dấm da dấm dớ chẳng ra sao. Chúng giục liên hồi như trống trận, mãi mãi tôi mới phán : muốn nghe thì hai mụ làm ơn lấy nước ấm rửa sạch lồn tớ đi đã, để ướt mẹp ngứa bỏ bu. Hai con bé riu ríu lo làm, tôi được thể nằm phạng chân ra cho hai con ô sin lau chùi, rửa ráy thật tỉ mỉ.
Chúng rửa xong, ý chừng còn e tôi hoạnh nữa nên bảo : này cấm kiếm chuyện nhé. Kể thì kể ngay, không bà lại khoắng cho một hồi nữa thì chớ trách lồn đoi bị xiêu lệch, méo mó. Tôi cũng ớn chứ bộ.
Tôi hắng giọng nhẩn nha kể : hôm nào tự dưng tao thấy anh xun xoe, hỏi tới hỏi lui tao có mệt mỏi gì không là tao biết y như bố muốn gì. Tao vờ hỏi chứ lão không sợ và e dè bà chị sao thì lão tủm tỉm cười duyên.
Con Chanh nạt tôi : bà nội, thôi đừng lòng vòng quanh quẩn nữa, người ta sốt ruột bỏ mẹ mà mợ cứ ê a nhập đề, thân bài với kết luận lâu lắc. Dẹp bố nó chuyện hoa lá cành đi, nhập thẳng vào đề như kiểu trực khởi ấy. Con bé nôn mà cũng còn nhớ được chuyện tập làm văn ngày còn đi học, kể cũng lạ.
Tôi ậm ừ : thì nói phải có đầu có đuôi, chứ tuồn tuột đi vào thì có khác gì chán nhàm. Lão nói rồi lơ làng xòe rộng bàn tay như cái bàn là xủi vào vú tao một phát. Dạo này tao cóc mặc lót liếc gì hết nên lão vồ vào thì vú tao nổi cứng ngay. Lão thấy cái núm vú của tao răn rắn như hòn sạn thì cứ xốc miết và bóp tin tin dễ nhột.
Mắt tao lóe như sao băng, lão lại bóp thêm vài cái và lôi tao vào buồng. Tao sợ bằng chết vì bà chị lúc nào cũng lấm la lấm lét cú vọ chỉ chực xà xuống đớp con gà nên vùng vằng đẩy lão ra. Lão ôm rịt lấy tao, ghé vào tai thủ thỉ : mẹ mày cho anh nhờ tí, anh nhớ quá. Ban ngày ban mặt tao sợ xanh mày mà lão thì lên cơn nên cóc sợ chi ai. Lão cứ lôi tao sền sệt và chưa gì đã vật tao ra giường.
Tao kêu ú ớ, vung tay vung chân. Lão gác đùi giữ tao chặt và hai tay nắm lấy ống quần tao cởi tuột. Tao láo liên nhìn ra ngoài cửa buồng, lão nho nhoe : kệ họ, ai nhìn ráng chịu. Lão hết còn biết trên đời là gì, cứ hùng hục lôi quần vợ.
Con bé Nụ tru cái mỏ nhọn như mỏ chuột ách lời tôi : con lạy bà nội, người ta sốt ruột bỏ mẹ mà mẹ cứ cà kê dê ngỗng, xin mẹ tóm gọn gọn lại cho con nhờ. Tôi nghĩ trong bụng : mẹ kiếp, hai đứa mày vần bà chẳng kịp thở, sao lúc đó mày chẳng hối chẳng than, bây giờ lại đòi tao nói nhanh nói chóng.
Mặc kệ chó nó, tôi cứ đủng đỉnh kể : mày muốn nghe chuyện mà giục thì tao cũng quên bố nó mất. Mày xem con Chanh nó có nhèo nhẹo đòi hỏi như mày không. Tao cóc thèm kể nữa, kệ cho chúng mày tưởng voi tưởng tượng gì thì tưởng.
Con Chanh huých cái Nụ một cú nên thân, càm ràm như con mẹ bị giựt chồng :mày lộn xộn tổ, có câm cha miệng lại để nghe bà ấy kể không. Xong nó nịnh tôi, ngọt ơi là ngọt. Tôi vờ như không nhớ gì nữa nên hỏi trỏng : tao kể đến đâu rồi nhỉ. Cả hai con đĩ hớp tớp tranh nhau nhắc....