Truyện Sex Loạn Luân - Nhật Ký Của Billy Chase
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5956
Chia sẻ:
Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh...họ có hiểu được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.
Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của mình hoàn toàn không phải "thật" theo nghĩa chính xác của nó. Nhưng... niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì kết quả chính xác sẽ nói "Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu ngốc mà không làm gì cả". Những ai nói như vậy là đã quên đi niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. Mình thích như vậy lắm.
Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!
Ngày 3 tháng 4
Bạn có từng bao giờ phải trải qua một trong những ngày mà mọi thứ đều đảo ngược khi bạn đến trường, giống như có cái gì đó có vẻ như là không ổn lắm? Giống như ai đó gửi ra một thông điệp "Bài trừ Billy!" mà chỉ có một mình mình không nhận được? Ngày hôm nay là như vậy đó.
Ngày hôm trứơc, bạn là đứa trẻ nổi tiếng nhất, thân thiện nhất, được biết đến nhiều nhất ở trường. Rồi ngày hôm sau...bạn lại thấy chính bạn gặp phải toàn những người không muốn mở miệng nói chuyện. Tự nhiên họ nhìn bạn như thể bạn không thuộc về chốn này vậy. Mọi lời nói đùa của bạn đều trở nên vô duyên với họ, và không cần biết bạn muốn ở trong tâm trạng vui vẻ như thế nào, tất cả những người khác chỉ muốn chà đạp bạn xuống tận cùng. Bạn có thể nói hôm nay là một ngày xúi quẩy không? Ừm, đúng vậy. Ngay cả Sam ... thằng bạn thân nhất trên cái thế gian khốn kiếp này, cũng chỉ hoàn toàn không nhận thức được bất kì chuyện gì mình làm bữa nay. Mình sẽ bị trời phạt nếu cứ làm như thằng hề để chọc vui tụi nó. Hay nếu mình tự làm nhục bản thân vì cứ gắng gượng thêm công sức để bắt chuyện với chúng. Nếu chúng nó không được thoải mái, thì thây kệ cha chúng nó, phải không? Hả? Ừm... Đó là kiểu người mình muốn trở thành. Dạng người thành công trên thế gian này mà không màn đến ăn năn gì hết. Nhưng ngay cả việc giả bộ giống như loại người như vậy mình cũng không thể làm được.
Mình thử. Trời ơi, mình thử. Nhưng mình không làm được. Mình không chịu nổi suy nghĩ là có ai đó giận mình. Không hiểu sao nó làm cho mình thấy như mình không phải conngười. Suy nghĩ về chuyện này một chút, thật ra trước giờ mình cũng đã từng nói hay làm chuyện gì đó làm người ta buồn lòng. Đấy có thể là một thứ đơn giản như cắt ngang lời nói, hay vô tình dẫm lên chân người khác trên lối đi. Ngay cả nếu như mình không có làm gì sai hết... cũng thật làm mình rất buồn khi nghĩ rằng người ta xì xào nói xấu sau lưng mình. Mình không hiểu sao mình lại để tâm như vậy. Dù cùng một lúc, mình lại mong người khác để tâm hơn. Mình hoàn toàn bị dội bởi những thằng khốn nạn chỉ biết xỉ nhục người chung quanh, hay đánh lộn với người ta, hay ngủ với vợ người ta, hay cướp công việc của người khác hay làm lơ ai đó mà không cảm thấy e ngại tí nào. Ý mình nói, họ có bao giờ hiểu được nỗi đau họ gây ra cho người khác nặng nề như thế nào không? Liệu họ có để tâm chút nào không? Có lẽ họ chỉ tự nhủ với chính mình "Đáng lẽ mình không nên làm vậy, nhưng cuộc đời này chỉ dành riêng cho những việc mình muốn làm, thây kệ cha những đứa nào không thích". Mình tự hỏi. Nghe như xấu lắm, mà mình cũng ghét bản thân khi mở miệng ra nói câu này, nhưng một ngày nào đó, mình hy vọng sẽ trở thành một trong những người ở trên cao để thử một lần cho biết. Một người có khả năng làm người khác đau khổ nhưng lại không màn gì tới. Để có thể cảm nhận được niềm vui mà không hề ăn năn vì bất kì thứ gì. Mình muốn được ích kỉ. Không có chút cảm giác tội lỗi hay nhận thức. Mình thề, nếu có thể tắt đi cái cảm giác mặc cảm khó chịu ấy, mình sẽ làm liền....