Truyện Sex Loạn Luân - Bên Kia Cánh Cửa Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 26630
Chia sẻ:
Danh ngắm nhìn mản nhãn *** xinh dang mở….tay chàng vò se ve vuốt trên cái hột le xinh xinh….chàng thầm thì tiếng dâm:
“*** em đẹp quá em ơi….anh mê *** con gái…”
Lành nẫy người khi ngón tay Danh chạy sâu tuốt vào trong khe *** nóng ướt….
Ngón tay dâm đàn ông xục xạo ra vào ngọt xớt…giọng đàn ông còn dâm đãng hơn
“ummm…*** em nóng …*** em êm…*** gái trinh của anh …chật quá nè…”
Tay vuốt ve trong khe ….môi Danh tìm lại cái hột le….chàng nút cái mòng đốc ngọt căng….nút như mơ…nút êm êm…nút ru ru…nút chùn chụt ..nút bạo bùng…nút tơi tả *** con gái….
Lành cứ nghe tê dại bạo bùng càng lúc càng dữ dội ở *** con gái….nàng cong người như cây cung rồi buông người rã rời….con gái năn nỉ:
“Cho em đi anh..”
thì nghe đàn ông ghẹo…
“hông…..em phải nói là…”
Con gai.. thông minh nhớ ra:
“Aaaa… Đéo em đi anh….Đụ *** đi anh….
*** nhớ cặc…*** thèm cặc…”
Danh chồm lên trên cái *** nóng ướt…chỉ trong khoảnh khắc cặc lút sâu trong *** con gái chật chội khít rịt…
Cả chàng và Lành cùng bật tiếng rên rĩ của hoan lạc
Chính trong đêm tối hôm đó…Danh còn nhớ, chàng và Lành gần như thức suốt đêm. Trong những lo âu cho chuyến đi sinh tử trước mặt, chàng hình như đang cố gắng quên đi nỗi lo âu đó bằng cách vùi mặt trong cái nôi êm dịu của hai bầu vú sữa mềm mại no căng, trên da thịt con gái nõn nà dâng hiến…Vòng tay Lành êm đềm dịu dàng quấn quít da thịt chàng làm dịu êm những lo âu trong tâm trí…
Nhưng hể khi buông Lành ra….thì Danh vẫn không ngủ được…Canh bạc cuộc đời này của chàng thật đúng là canh bạc của sinh tử. Danh không bao giờ chạm tay đến lá bài, lẽ đơn giản chàng yêu khoa học và những lý lẽ của khoa học tự nhiên. Cờ bạc dựa trên xác xuất rủi may, đánh cuộc bằng tiền bạc lòng tham đen đỏ, thắng thua. Dĩ nhiên đem chuyến vượt biển sắp tới để so sánh với chuyện cờ bạc nghe có vẻ nghịch nhỉ, nhưng chàng thấy có những nét tương đồng ở đây.
Xác xuất rủi may, không biết trước là chuyện dĩ nhiên trong chuyến đi này, nhưng có điều là thay vì dùng tiền bạc trong cuộc đỏ đen chàng đem sinh mạng của cả gia đình chàng đặt trên chiếu bạc… Cuộc “đỏ đen” của sinh tử và tự do.
Danh thở dài…thì đột nhiên chàng nhận ra là Lành vẫn còn thức vì lúc đó nàng vòng tay ôm chàng, giọng nàng thật nhẹ:
“ Anh đang lo phải hôn?”
Danh nhẹ giọng hỏi:
“Em còn thức hả?”
Chàng nghe tiếng “Dạ” quen thuộc của Lành…Cái tiếng “dạ” lúc nào nghe cũng ngọt ngào của con gái miền Nam. Giọng Lành thật bình thản:
“Hồi hôm qua, em và chị Mai có đi cúng chùa xin bình an cho gia đình mình…”
Danh không tin về việc cầu Chúa hay cúng Phật. Chàng đã và đang suy nghĩ nát óc về những may rủi của chuyến đi và chỉ có thể so sánh nó với một… canh bạc. Đây không phải là một bài toán hay một ca mỗ mà chàng có thể dự đoán được những gì có thể hay không thể xảy ra, nhất là những gì chàng có thể nắm chắc trong tay.
Chàng nói với Lành:
“Anh không biết gia đình mình đi có trót lọt không? Sao anh thấy lo quá, em à….”
Lành chồm lên ngực chàng…ánh mắt nàng long lanh nhìn Danh.
Bỗng nhiên Danh nhận ra trong ánh mắt dịu dàng của Lành có một nỗi yên ổn và tin tưởng mà chàng không có.
Chàng nhận ra trong giọng nói của Lành có mang theo sự vỗ về, bảo bọc trong yêu thương dịu dàng của đàn bà dành riêng cho người mình yêu.
Chàng nhận ra cái sức mạnh bền bỉ bên trong người đàn bà mà thường ngày họ không tỏ lộ ra.
Thì ra, chỉ trong nguy hiểm, trong tình thế khẩn cấp con gà mẹ mới dũng cảm đương đấu với những tình huống nguy hiểm nhất để bảo vệ đàn con. Cũng như Mai và Lành đã đương đầu với những thế cuộc bãi dâu, đổi đời đen trắng trong khi chàng trong trại tù cải tạo.
Trong nỗi bình thản ghê gớm của người đã quyết định nhập cuộc, chấp nhận tất cả các tình huống tệ hại có thể xảyra nhằm đánh đổi cái chung cục mà nàng hướng tới, Lành nói với chàng tối hôm đó:
“Anh à…Anh đừng lo…Em đã đi cầu xin Phật Bà Quan Thế Âm…”
Danh hỏi nhẹ giọng, chiếu lệ:
“Em cầu bình an cho gia đình mình hả?”
Tiếng Lành bình thản:
“Dạ không…”
Danh hơi ngạc nhiên, hỏi lại:
“Vậy chớ em cầu xin gì?”
Lành vòng tay ôm đầu chàng…hai bàn tay nàng lùa sâu trong tóc Danh, nàng ve vuốt nhẹ nhàng…nàng hôn nhẹ trên môi chàng, và nàng nói:
“Em nguyện là xin được thay thế anh nhận lãnh tất cả hiểm nguy…kể cả cái chết…để anh, chị Mai và cháu Hải được sống…”
Giọng Lành trở nên nghiêm trọng khác thường:
“Nếu em phải đánh đổi mạng sống của em cho một người thôi, thì em xin dành cho anh.
Em sẵn sàng chết thay… cho anh sống…”
Danh rùng mình…trong những lời Lành nói có mang theo cả tâm tình yêu thương tuyệt đối của những người yêu nhau, dám xả thân…vong thân vì nhau.
Chàng cũng không ngờ rằng là chàng có thể nhận cái tâm tình này từ Lành. Chỉ có điều là những lời nói cả quyết của Lành làm chàng nghẹn lời, không nói được tiếng nào…
Danh vòng tay ôm người con gái vào lòng…chàng hôn lên môi Lành…
Hình như đôi mắt chàng lúc đó đầy ắp nước mắt.
Hình như chàng thấy nỗi lo âu nhẹ bớt, tâm trí chàng trở nên yên ổn hơn…
Danh thiếp đi… Chàng vẫn ôm Lành trong vòng tay…
Trong yên lặng tĩnh mịch của đêm khuya…Danh ngồi dậy…
Danh không ngủ được. Chàng lặng lẽ bước ra ngoài cái phòng ngủ , ở một góc nhà là cái góc nhỏ mà chàng hay ngồi tham thiền…
Danh ngồi xuống trong tư thế kiết già. Chàng thở sâu…
Hơi thở và sự sống. Cái lý lẽ đơn giản của hơi thở mà trong vội vả, trong mê mãi chạy đuổi của kiếp người chàng đã nhiều khi không còn để ý tới.
Danh hít nhẹ và sâu…dưỡng khí tràn đầy trong ***g ngực chàng, chạy suốt từ mũi xuống tới bụng, xuống tới đan điền, xuống sâu rồi vòng lên theo nhịp thở ra, dọc theo sóng lưng…lên tới đỉnh đầu và trở lại mũi thoát ra ngoài.
Cái vòng tròn của sinh tử, tử sinh….
Danh nhắm mắt lại…Lạ lùng… trong thế giới của trí tưởng đôi mắt Hạ Hồng lại hiện ra…Và cũng kỳ lạ…đôi mắt Lành nhìn chàng long lanh, dịu dàng của đêm tối hôm đó cũng hiện ra.
Hai người con gái có đôi mắt giống hệt nhau, đôi mắt bồ câu nhung đen, to tròn, mềm mại, hiền lành , dịu dàng…
Trong ký ức Danh, hình như chàng không bao giờ quên được một điều bí mật lạ lùng mà chàng không thể nào giải thích hoậc chia xẻ cùng ai.
Năm năm trước….
Chàng đến Mỹ theo diện bảo lãnh nhân đạo. Người bảo trợ là Hùng, người đã cứu chàng trên biển Đông.
Nếu phải giái thích chuyện giữa chàng và Hùng thì chàng chỉ có thể nói đó là duyên mệnh. Hùng cứu được chàng trên biển cả lúc đó là hoàn toàn do một sắp xếp của một quyền lực siêu nhiên nào đó trên cao đã đưa đẩy, run rủi, xếp đặt cho cuộc gặp gỡ định mệnh trên mặt đại dương mênh mông mà cái xác hấp hối nổi trôi của chàng và con tàu của Hùng chỉ là một cọng rác cỏn con nhỏ xiú.
“Dzậy mà tui cứu được ông mới là chiện lạ..”
Danh còn nhớ Hùng, anh chàng trẻ tuổi bộc trực vui tính hay vỗ vai chàng mỗi khi kể lại chuyện vượt biên của hắn. Hùng kể với chàng là hắn thấy chàng trôi nỗi bềnh bồng…thời may là hắn có cái ống dòm nên nhận ra là…xác người hình như còn sống.
“Tui thấy cái tay ông quơ quơ…Ông đang ôm cái khúc cây.. Cha Mẹ ơi…Nhìn thấy ông tui ớn xương sống…”
Mà thiệt tình đó là chuyện lạ lùng nhất vì toàn bộ hơn 50 người trên chiếc tàu vượt biên của Danh không còn ai sống sót . Chỉ còn lại duy nhất một mình chàng.
Danh có hỏi Hùng sau đó là còn thấy ai khác…xác ai khác chẳng hạn thì Hùng lắc đầu nói:
“Không còn ai…không còn ai….chỉ một mình ông sống sót…”
Cái thời gian hơn một năm đầu ở Mỹ là thời gian chàng sống liên tục trong khủng hoảng tinh thần....