Truyện Sex Loạn Luân - Bên Kia Cánh Cửa Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 26639
Chia sẻ:
Tối hôm đó, thời tiết trở xấu…có cơn bão đi lạc qua vùng Hạ Hồng ở…gió rit từng cơn…mưa tầm tả…những hạt mưa mọi khi nhẹ nhàng rơi rớt bây giờ bỗng trở thành những luồng nước nặng nề hắt mạnh trên khung cửa sồ phòng ngủ Hạ Hồng…gió rít khi nặng khi nhẹ từng cơn …rồi đột nhiên đèn điện tắt ngóm. Có tiếng gọi mẹ của Bé Thu Thảo…
Hạ Hồng lên tiếng trấn an con gái rồi mò mẫm trong bóng tối tìm cái đèn bấm. Nàng thắp lên ngọn nến rồi gọi con gái vào phòng ngủ. Ôm Thu Thảo vào lòng, nàng dỗ con gái:
“Ngủ đi con…có mẹ nè. đừng sợ..”
Mẹ nghĩ chắc bị cúp điện lâu…mưa bão kiểu này…”
Mà thật, Hạ Hồng đợi hoài cũng không thấy có điện trở lại…nàng đành thổi tắt cái dèn sáp rồi lên giưởng dỗ giấc ngủ…
Trong bóng tối mịt mù, Hạ Hồng nghe tiếng gió rít dữ dội ngoài khung cửa ..Nàng nhắm mắt lại và đột nhiên những hình ảnh từ câu chuyện Danh kể trong lớp học hiện ra trong trí tưởng …
Nàng hình như đang sống trong cái đêm hãi hùng của Danh cùng với những người Việt đi tìm Tự Do..
Trong gió rít ..mưa gào…sóng dữ …
Tiếng Danh kể chuyện vang vang trong trí tưởng nàng…
“Bọn chúng tôi gồm khoảng 50 người đã thành công trong việc vượt thoát khỏi hệ thống công an Việt Cộng kiểm soát trên đất liền…Có một diều không ai lường trước rằng đó là lúc chúng tôi đang lao vào một hành trình của vô vọng, của cái chết chờ đón trước mắt…
Đó là khi cái ghe chở chúng tôi xả hết tốc lực trực chỉ hải phận quốc tế..Là khi cái dải đất quê hương khốn khổ của chúng tôi bây giờ không còn trong tầm mắt..
Đó cũng là lúc tôi nhận ra cái ghe nhỏ của chúng tôi còn nhỏ hơn cọng rơm, trôi nổi bập bềnh…. xung quanh là đại dương xanh rì ….một màu xanh đen thăm thẳm đến rợn người…
Tứ phương tám hướng xanh rì một màu…không bờ không bến..
Phải ở trong cái khung cảnh ghê ghớm đó mới nhận ra là khi chưa tuyệt vọng, con người ta có những khả năng kỳ lạ, phát xuất từ lòng Hy Vọng…”
Giọng Danh trờ nên trầm lắng:
“Tôi nghĩ chính Hy Vọng gìúp tôi dấu đi cái nỗi sợ hãi cùng cực của tâm thức khi đối diện với thực trạng rằng mình không thể nào sống sót khi chọn thử thách với cái vô cùng của Trời Đất …chính Hy Vọng giúp tôi chạy trốn cái sự thật hết sức giản đơn là nếu gió lớn, sóng to là chúng tôi cầm chắc cái chết trong tay…
Ở lúc đó ..Hy Vọng là cái chổ dựa duy nhất của trí tưởng…rằng chúng tôi sẽ được tàu cứu..còn nếu không thì cũng có thể tắp vào bờ biển Mã Lai…rồi chúng tôi sẽ thế này…sẽ thế nọ…
“…It’s all in “ future tense”
“ Ba ngày trôi qua trong vô vọng…không một tàu lớn nào cứu vớt chiếc ghe nhỏ như cọng rơm trôi nỗi bập bềnh…Đến lúc này thì Hy vọng, cái chỗ dựa mà trí tưởng ẩn náu, không còn tồn tại…
Sợ hãi chồm lên …. Chiếm ngự…
Chúng ta luôn luôn ỡ trong cái thế mâu thuẩn của vạn vật…cái thế đối cực kỳ lạ của tạo hóa…Tôi đang cố bám vào Hy Vọng để tồn tại, nhưng thực tế là Tuyệt Vọng dẫn tới vực thẳm của cái chết trước mắt…
Hy vọng và Tuyêt Vọng…Sống và Chết…Hạnh Phúc và Đau Khổ…
Chúng ta có thể nhìn thấy cái thể đối cực mà lại gắn bó, không chia lìa này trên mọi sự thể hiện hữu trong cõi trần gian này…
Ngày thứ tám..
Chiếc ghe nhỏ lềnh bềnh trôi nổi …Đói…Khát…và cuối cùng chuyện mà tôi sợ hãi nhất, không dám nghĩ tới, là một cơn gió mạnh, những làn sóng dữ cuối cùng cũng ập tới…
Tuyệt Vọng nuốt chửng Hy vọng…
Đối với tôi Tuyệt Vọng là một màu đen kinh khiếp của bóng tối với sóng gió bủa vây…ở trong đó con người ta không thể suy nghĩ…không còn hiện hữu của tri thức …chỉ còn lại cái bản năng sinh tồn của mọi sinh vật…”
Hạ Hồng còn nhớ cái ánh mắt của Danh lúc đó…
Hình như nàng có khả năng nhận ra và nối nhịp cái tâm tình của những kẻ sống trong tuyệt vọng…đơn giản là nàng cũng đã trải qua những giây phút của sợ hãi…của tuyệt vọng…
Tiếng gió rít nghe thật dữ tợn ngoài khung cửa…Hạ Hồng nhằm mắt lại thì những hình ảnh từ câu chuyện Danh kể lại hiện ra.Làm như nàng tập trung để nghe Danh nói cho nên những gì chàng kể đều được ghi lại trong trí nhờ của nàng.. .
Tiếng Danh nghe như còn văng vẳng bên tai nàng:
“Khoảng ba giờsáng ngày thứ chin trên biển cả mênh mông…cái buổi sáng của định mệnh nghiệt ngã.. gió …mưa ….đại dương nổi sóng….
Những con sóng…Những con sóng khủng khiếp …
Trong bóng đêm, trong sấm chớp mưa gào những con sóng khổng lồ nhìn trông giống hệt hình ảnh những lưỡi hái của Tử Thần đang đưa cao rồi giáng xuống chiếc ghe nhỏ với mấy chục mạng người trong đó….
Chiếc ghe chúng tôi chỉ chịu đựng được khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ..Giây phút cuối cùng mà tôi còn nhớ được là lúc tôi nhìn thấy con sóng khổng lồ chụp xuống và nuốt trọn …”
Hạ Hồng nhớ Danh đã yên lặng một lúc rất lâu và mọi người trong cái lớp học hôm đó cũng vậy….cho đến khi Danh cất tiếng trở lại, giọng chàng sâu thẳm trong âm u của ký ức:
“Điều rất quan trọng tôi muốn chia xẻ với các bạn là trong chuyến đi định mệnh đó, có vợ tôi và đứa con trai bảy tuổi của chúng tôi…
Hai người thân yêu nhất đời tôi đều đã vùì thây trong lòng biển sâu hôm đó…”
Giọng Danh khàn đục:
“…Việc tôi còn sống sót và đứng đây nói chuyện với các bạn, giờ này ở đầy là một phép lạ..hay là một bí mật …muôn đời tôi không hiểu được…
“ I lost everything…my career…my life as a medical doctor, my family..my sweet home with my love…my wife, my son….All’s gone, forever…
And I came here with nothing…absolutely nothing…empty hands….empty mind..empty heart..”
Tùng chữ, từng chữ của Danh nghe như tiếng búa đóng xuống từng cái đinh trên nắp cái quan tài tới giờ đóng nắp…
Mất mát…Hạ Hồng thở dài.
Đời sống nhiều khi chất chứa những mất mát kinh khủng không lường trước được..những mất mát làm hoang vằng tâm hồn, biến trí tưởng thành một bãi tha ma lạnh lẽo…
Cái chết tàn phá cùng cực sự sống…
Hạ Hồng bỗng nhớ cái ánh mắt trống vắng của Danh…
Kỳ lạ…lúc này, trong bóng tối của một đêm mưa bão ngoài kia….nàng chợt muốn được ôm đầu Danh ấp ủ vào ngực nàng . Nàng chợt muốn người đàn ông vùi ánh mắt trống vắng vào hai bầu vú mềm dịu ngọt căng của nàng…Nàng chọt muốn dang tay ôm ấp Danh vào lòng.
Bỗng nhiên Hạ Hồng nhận ra cái khả năng kỳ lạ của người đàn bà trong nàng…cái khả năng diệu kỳ mà tạo hoá chỉ dành cho người đàn bà hay người Mẹ.
Đó là cái khả năng chữa lành, làm dịu mát những mệt nhọc, lo âu, những suy tư khắc sâu trên vầng trán của những người đàn ông, bằng mềm mại dịu êm của hai bầu vú sữa, bằng ôm ấp vỗ về thương yêu…
Hạ Hồng biết nàng có thể làm cho người đàn ông… khóc, buông thả hết những cái vỏ của cứng cỏi, của chống chỏi với những va chạm của cuộc đời và ngủ yên giấc ngủ bình thường không mộng mị…
Và tận sâu trong tâm hồn nàng, Hạ Hồng hiểu rõ tất cả những khả năng diệu kỳ của đàn bà đó chỉ có thể xảy ra trong Tình Yêu…khi nàng dang tay dâng hiến nỗi dịu dàng mềm ấm của da thịt đàn bà cho hết người yêu…và ở đầu bên kia là nồng say đón nhận ngọt ngào…và như vậy, Tình Yêu là những nối kết giữa cho và nhận tạo thành nỗi tương thông vô cùng giữa những người yêu nhau….
Hạ Hồng ưỡng cong hai vú…nàng biết hai núm vú hồng đang nhọn căng trong thèm muốn được nhận từ môi miệng đàn ông những rung động say đắm …
Nàng thở dài…xoay người định dỗ giấc ngủ…Nhưng đột nhiên một thắc mắc bỗng dưng hiện ra trong đầu nàng…
Danh nói ..việc chàng sống sót trong cơn thịnh nộ ghê ghớm của đại dương là “một phép lạ” thì nàng có thể hiểu được…
Phép lạ xảy ra hàng ngày trên trái đất này. Những chuyện không tin nỗi, những sự kiện có vẻ không có cứ lý khoa học vẫn cứ xảy ra…con người với giới hạn của gíác quan không thể phủ nhận những gì hiện hữu ở một thế giới khác, ở một thời không gian khác mà nhãn quan con người không nhìn thấy, không đụng chạm được… Nhưng Hạ Hồng nhớ rằng Danh còn nói tới việc chàng còn sống như là một điều “bí mật....